Chương 5 – Người có mắt nhìn đâu có nhiều
“Có chuyện gì không vui? Nói ra tôi nghe xem nào.”
“…”, người gì thế này không biết?
“Có lườm cũng vô ích, nhe nanh múa vuốt cũng không dọa được tôi đâu.”
Điên đầu, nói không được trốn cũng chẳng xong là sao?
“Tống Thư Ngu, anh có ý gì?! Nhân nghĩa, lễ trí tín mà anh học được ném đi đâu rồi? Những việc gõ cửa quả phụ, đào mộ người tuyệt hậu, đừng làm việc hại người có được không? Giáo sư cái nỗi gì! Đồ cầm thú! Tôi nói cho anh biết, không được hỏi tôi thêm từ nào, không được nhìn tôi với ánh mắt ấy, không được lấy đồ ăn ngon hòng dụ dỗ tôi phạm tội, không được kể chuyện ngày hôm nay cho con chuột cống chết tiệt nhà Trần Uyển.”
Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, lặng người nhìn cô.
“Lái xe đi, định đợi người ta đến viết giấy phạt hả?”
…
Thất lễ rồi, lão Tống vẫn thường nói với cô bằng giọng điệu đó, hôm nay sao nghe những lời khó nghe như thế cô lại nổi xung lên nhỉ?
“Anh cũng ở Thượng Đảo à?”, cô định làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này, nhưng vừa nghĩ đến anh ta luôn cười nhạo mình là lại tức lồng lộn lên, “Đừng nói chẳng may gặp đấy nhá, cà phê Thượng Đảo đâu có lọt được vào mắt đại gia như anh. Đã nghe Tiểu Uyển nói gì chưa?”.
Lúc đèn đỏ, anh không ngừng gõ tay lên vô lăng, đến khi đèn chuyển màu mới nói: “Tôi sợ cô lại gặp chuyện như lần trước, bị người ta giở trò còn không có tiền trả. Quan tâm đơn thuần thôi, cô đừng hiểu lầm”.
“Anh quan tâm tôi? Khả năng anh quan tâm đến tôi thấp như việc tôi xỏ vừa những bộ quần áo cỡ nhỏ vậy”, cô khẽ làu bàu.
Anh liếc cô một cái, rồi cười nham hiểm: “Không tin? Tôi cũng không tin”.
Tâm My phát cáu: “Tôi biết anh chẳng tốt đẹp gì từ nhiều năm nay rồi”.
…
“Chúng ta đi đâu đây?”, cô phá vỡ sự im lặng hiếm có giữa hai người.
“Đưa cô về.”
“Nhưng tự dưng tôi thèm ăn thịt xiên nướng.”
“Đi kiểu gì? Một chân đi đất? Hay đi mua giày trước? Đừng mong tôi trả tiền đấy nhé, cô có phải bạn gái tôi đâu.”
“Anh coi tôi là thứ gì thế hả, tôi chưa nghèo đến mức âm mưu rút ví anh đâu nhé”, cô cúi người tháo chiếc giày còn lại rồi đưa lên nghiên cứu, “Chân cao chân thấp không thể đi được, bẻ nốt gót chiếc này là có thể dùng tạm được”.
“Thật là, người như cô đúng là hết cách, sống chỉ suốt ngày lo miếng ăn.”
“Có ai sống mà không vì miếng ăn không? Việc khiến ta vui vẻ vốn đã ít, tội gì phải làm khổ cái miệng của mình? Giờ đầu óc tôi chỉ có thịt xiên là thịt xiên, tốt nhất là thịt dê nướng, mới nghĩ thôi đã thấy mùi cứ gọi là dậy hết cả mũi. Cứ xem như đi coi mặt thất bại, tự an ủi bản thân một chút cũng không được sao?”
Lúc này anh mới lộ hẳn nụ cười, quay đầu xe nói: “Được, vẫn còn muốn ăn chứng tỏ vẫn cứu được”.
Gấu hung bạo: Sếp à, tôi về rồi.
Café Latte: Tâm trạng không tốt, xem ra tôi chẳng cần hỏi nhiều.
Gấu hung bạo: … Hôm nay chẳng muốn vào diễn đàn. Gửi cho tôi ảnh mọi người đi leo núi xem nào, nhanh lên.
Café Latte: Ảnh của ai? Ảnh của mấy đại mỹ nhân chúng tôi hay ảnh cây cỏ hoa lá?
Gấu hung bạo: Xì, mấy người các cậu thì có gì hay ho.
Café Latte: (≧▽≦)Vậy thì ngại quá, không có.
Gấu hung bạo: ?
Café Latte: Không phải tôi thừa nước đục thả câu, mà hoa cỏ nói đột nhiên có việc, hôm nay buộc phải lỡ hẹn.
Gấu hung bạo: …
Café Latte: Người đau khổ là tôi được chưa? Chỉ vì giúp cho đám yêu râu xanh các người có lợi, tôi đã phải hạ mình để chòng ghẹo tên kia không biết bao lần.
Gấu hung bạo: Ọe ọe. = _=, tôi đi nghe điện thoại.
Hà Tâm My trở về nhà, nằm sõng soài trên giường, trong đầu bày ra một đống chữ gọt giũa Tôn Gia Hạo, khuyết điểm của anh ấy nằm ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, khuyết điểm lớn nhất của anh ấy chính là quá hoàn hảo, quá toàn vẹn.
Mỹ nữ ở bệnh viện đẹp tựa mây, không phải vì do quá cầu toàn, hay vô cảm tới mức phải đi coi mặt đấy chứ? Gặp được người khó nhằn nhất Hà Tâm My đây, xem ra cũng là điều anh không thể lường trước.
Đến tận bây giờ hai người họ còn chưa từng nắm tay, lần trước đi xem phim thì kẻ trước người sau. Cô nghĩ lần trước gặp mặt, Tôn Gia Hạo đưa cho mình thẻ tập gym rồi nói: “Tâm My, em rất đáng yêu, thật đấy, nhưng anh thấy có thể gầy đi một chút còn đáng yêu hơn”. Chì vì câu nói đó mà lúc về nhà cô đưa gương lên soi mặt nửa ngày trời, cố khai quật trên mặt chút tế bào đáng yêu, tưởng tượng gương mặt lúc gầy đi.
Yêu tới mê đắm? Ẩn ý đằng sau câu nói ấy tại sao mình không phát hiện ra chứ?
Anh ấy vẫn đắn đo chuyện hình thể của mình phải không?
A… mơ hồ quá! Tâm My kéo chiếc gối che mặt rồi gào khóc thảm thương. Tống Thư Ngu, cái tên đã làm đến giáo sư còn ở vậy xây miếu, tên hung thủ chuyên gây tắc cống, tên nước bọt còn độc hơn bệnh SARS, tên xác thối lười chảy thây, anh rắp tâm hại đời tôi có phải không? Sao càng an ủi, tâm trạng lại càng mông lung thế này?
Hà Tâm My là người thực tế nên luôn lường trước được tất cả những hiểm nguy phía trước, nhưng chúng cũng chỉ là rung cây dọa khỉ thôi. Hơn nữa hai mươi sáu năm sống dưới ách thống trị tàn bạo của mẹ mình, khả năng chống đỡ của cô cực lớn.
Sự thật hiển nhiên là thế, không thể tự lừa mình thì sao lừa được người, sao có thể mong tất cả mọi người không nhìn thấy. Giảm cân là đúng rồi.
Ngày Kiều Tiểu Tuyết vào thành phố sau khi nhận được giấy báo phỏng vấn của Sở giáo dục thành phố, Hà Tâm My vác ngay chiếc máy chạy bộ phủ đầy bụi bên ngoài ban công vào phòng.
“Cho máy chạy bộ vào cái, phòng chật ngay”, cô liếc nhìn vẻ mặt không mấy vui của Kiều Tiểu Tuyết.
“Tâm My, mình nghe nói nhà cậu có mấy nhà mà, sao vẫn ở khu nhà phía đông? Lại không phải trung tâm thành phố, lái xe đi mua đồ chẳng tiện chút nào.”
Căn nhà cũ của ông nội bị phá đi và được đền bù bằng hai căn ở trung tâm, nhưng bố không thích không khí quá ồn ào, “Ba mẹ mình đi làm tiện là được. Mình thế nào cũng xong, có xe ga rồi mà”.
“Cấm xe máy thì làm thế nào? Không định mua xe à?”
“Chưa từng nghĩ, chẳng phải còn có xe điện ngầm sao?”
“Cậu thật dễ hài lòng”, Kiều Tiểu Tuyết ngồi cạnh bàn máy tính cắt móng tay, “Sao đột nhiên lại nghĩ ra chạy bộ vậy? Trò này bao lâu rồi không chơi?”.
Tâm My cười gượng: “Cũng phải tám mười năm rồi, mình nhớ mua về dùng được có mấy lần”.
Đối phương nhìn xoáy vào mắt cô, dẩu mỏ trêu chọc: “Có người yêu rồi phải không? Người đang yêu mới để ý vóc dáng đến thế”.
Tình hình của cô và Tôn Gia Hạo đến mẹ cô cũng không muốn kể nhiều, chứ đừng nói trước mặt người này, Tâm My chỉ mỉm cười.
“Mình vừa đến đã nghe mẹ nuôi kể rồi, trông vẻ mặt mẹ nuôi có vẻ rất hài lòng. Khi nào dẫn về để chị xem nào?”
Chị! Tâm My toát mồ hôi hột, thân với cô lắm à?
Kể từ lúc Tiểu Tuyết xuất hiện ở nhà họ, Tâm My thấy khoảng cách với mẹ cô ngày càng xa. Tối đến bưng bát cơm cứ lặng lẽ và vài miếng, bố lại là người kiệm lời, bàn ăn chỉ nghe thấy giọng nói chính trực của mẹ cùng những lời bợ đỡ của Tiểu Tuyết. Tâm My nghe hai người nói chuyện, trong lòng có phần không nuốt nổi.
Người ta là khách, chẳng cần thiết phải tranh thủ tình cảm của mày, mày nghĩ nhiều rồi. Cô tự nhủ với mình.
Nhưng khi Kiều Tiểu Tuyết khiêm tốn nói: “Con do hoàn cảnh gia đình buộc phải phấn đấu mới được, mẹ nuôi, con ngưỡng mộ Tâm My lắm, có cha giỏi mẹ giỏi, được hưởng hạnh phúc thuận lợi biết mấy”.
Cô chau mày, trực giác thấy Tiểu Tuyết đang thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, mẹ cô liếc nhìn một cái, rồi thở dài: “Nó sung sướng mà chẳng biết hưởng, chỉ suốt ngày cãi mẹ hết cái này đến cái kia. Giờ mẹ chỉ mong nó tìm được một người chồng giỏi giang, hơn thế cũng chẳng dám mơ”.
Vừa mới bắt đầu với Tôn Gia Hạo thôi, còn chưa ra đâu vào đâu, sau này nếu… Tâm My câm lặng không thốt nên lời, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.
Đến tối, chỉ có hai người trong phòng, thấy Tiểu Tuyết đang ngồi vào chỗ mình, cô thoáng sững người.
“Xem ra vẫn phải lắp thêm phích cắm, mình vẫn còn một chiếc laptop cậu có thể dùng, nếu không cậu cũng phát chán.”
“Đợi chút nữa hẵng hay, mình cũng không phải nghiện mạng”, Tiểu Tuyết không buồn ngoái đầu, “Tâm My, cậu hay lên diễn đàn này hả?”.
Tâm My hơi giật mình, bước tới di chuột đóng trang đó lại, ngẩng đầu cười: “Chỉ là thỉnh thoảng lên xem vớ vẩn thôi”.
“Mình đi tắm đây, đúng rồi, khi nãy QQ thông báo có người muốn add nick cậu, mình tiện tay nên đồng ý rồi.”
Tâm My mở mục quản lý thông tin, ấn vào dữ liệu cá nhân trên mục thông tin mới nhất.
Hơn mười nick QQ, một ngôi sao, không có địa chỉ cũng chẳng có chữ ký, chỉ có: Shin cậu bé bút chì, đàn ông.
Chương 6 : Hình cầu cũng là dáng người
Latte trên mạng QQ nói Shin chủ động hỏi nick QQ của Gấu hung bạo, trước giờ ấn tượng của cô về Shin không tồi, cũng quên mất phải hỏi ý kiến Tâm My trước. Tâm My vừa hỏi, cô đã hối hận nói mình quá đường đột, liến thoắng hỏi làm sao thế nào, có phải bị làm phiền không.
Tâm My nhìn nick Shin đang sáng bỗng tối đen, liền nói không sao, một từ còn chưa chat mà cậu ấy đã thoát rồi.
Latte cười nghiêng ngả: Thế là… Chuẩn bị dụ dỗ rồi?
Nếu như một tháng trước, ai đó chủ động kết bạn, tâm hồn người con gái cô đơn này nói không chừng sẽ tủm tỉm cười sung sướng cả ngày không chán. Thế nhưng bây giờ? Hà Tâm My cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ!
Gấu hung bạo: Giờ mình như hoa đã có chủ. Đừng nói vượt tường, đến chân tường cũng không dám lởn vởn.
Latte không tin, nói trước đây người tò mò về Shin nhất là cậu, giờ giả vờ giả vịt cũng là cậu.
Tâm My điên cuồng: Tôi là thành viên trung thành hội những người ưa bề ngoài được chưa? Ai biết được anh ta trông như thế nào? Nói không chừng anh ta đầu hói răng hô bụng ếch, ngoài đời chẳng ai yêu, phải lên mạng kiếm chút danh dự.
Trên trán Latte có một giọt mồ hôi cực đại: Tại cậu post bài oán trách bạn trai, nói anh ta chê vóc dáng cậu không đẹp. Chẳng phải cậu có hai loại tiêu chuẩn sao?
Gấu hung bạo: (╯□╰)… Nói đi nói lại, Shin đó sử dụng nick QQ mới được lập để mời, cậu tin một người trưởng thành trên mười hai tuổi lại không có QQ của chính mình sao, cho dù là để dụ dỗ? Lòng dạ quá hiểm ác khó lường.
Trên gác trong chiếc bồn tắm cỡ C, có tiếng người mắng chửi: Oắt con chết tiệt, ẩn nick đi đừng add tui nữa.
Mới sáng sớm có để người ta sống không? Tâm My gào lên trong điện thoại với lão Tống.
“Là ai hôm qua nói chạy bộ trong nhà sẽ làm phiền đến mọi người? Xuống đây!”
Muốn mà không được là bệnh truyền nhiễm à? Tâm My bước ra khỏi thang máy liền thấy một bộ mặt xấu hoắc, còn tưởng tên chuột cống nhà Trần Uyển để xổng, chạy tới khu nhà phía đông.
“Da thịt cơ thể là do cha mẹ ban cho. Tôi chịu thôi, tôi đầu hàng, không bao giờ chạy bộ giảm cân nữa.” Mới chạy được nửa vòng đã thở hồng hộc, hít hết không khí của người khác rồi. Bắp chân căng mỏi còn chịu được, chứ hai tảng thịt trước ngực lắc bên trái lắc phải mới thật đáng lo.
Tống Thư Ngu chạy lùi lại phía sau, đá chân vào mông cô: “Tiếp tục! Đừng nhìn tôi, chính cô gọi tôi tới giám sát”.
Tâm My điên tiết nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ nghiến răng ken két. Chưa được một trăm mét đã phải dừng lại, tay ôm đầu gối đứng một góc trên sân vận động của khu nhà: “Còn có cách giảm cân nào khác không? Không phải…”.
Tống Thư Ngu cười gian ác: “Bơi?”.
Một đống thịt thế này đi bơi để xấu mặt à? Mẹ kiếp, đứa nào nghĩ ra ý tưởng thối tha này đúng là mất hết nhân tính. Tâm My chăm chú nhìn kẻ vô lương tâm kia, quần áo trắng toát dưới ánh ban mai vô cùng sạch sẽ, đang ngó nhìn cô, mặt cười chế giễu. Hà Tâm My, mày quá “ngu” rồi, lương thiện với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, đáng lẽ tối qua mày không nên có dù chỉ một chút cảm kích với cái tên lão Tống chết tiệt này.
Hôm qua đột nhiên mẹ nghĩ ra chuyện, nói giới thiệu Kiều Tiểu Tuyết cho Tống Thư Ngu.
Tâm My đang ăn đêm, nghe thấy mẹ nói vậy ngớ người một lúc. Một sợi mỳ ăn dở trên miệng cứ lúc la lúc lắc đến tận ba mươi giây mới chui được vào trong, “Hai người họ không hợp nhau đâu”.
“Không hợp? Mẹ thấy xứng đôi đấy chứ.”
“Tiểu… Lão Tống, thầy Tống hơn Tiểu Tuyết nhiều tuổi quá.”
“Làm sao mà nhiều? Con trai hơn con gái bảy tám tuổi là vừa, sẽ được cưng chiều hơn.”
“Thế mà trước đây mẹ vẫn nói với con phải tìm người bằng tuổi để cho dễ nói chuyện, dễ đồng cảm.”
“Con thì khác, tính cách vẫn chưa chín chắn. Cứ như mẹ đang nuôi khuê nữ hay dỗ trẻ con vậy? Tiểu Tuyết lại khác, suy nghĩ của nó chín chắn hơn con, tính cách cũng già dặn. Mẹ nói Tiểu Tuyết cũng phải hơn con một năm cơm gạo, sao con chẳng hiểu biết như con nhà người ta vậy?”
Thói đời gì thế này? Khôn vặt lõi đời được gọi là chín chắn già dặn, ngây thơ lương thiện lại bị gọi là “ngu si” đần độn. Tâm My cầm bát nước my chui vào trong góc bếp, mãi lúc sau mới ngẩng đầu, “Mẹ, mẹ không hỏi thử ý kiến Tiểu Tuyết sao? Một anh giáo nghèo, liệu cậu ấy có ưng mắt không?”.
“Úi dời, con tưởng mẹ ngốc hả? Khi thầy Tống của con năm đầu tiên đến khu nhà mình vẫn còn trẻ măng đã thấy mua xe hơi, sang năm sau lại đổi xe, chỉ dựa vào đồng lương ấy mà có khả năng đến thế sao? Nghề tay trái của cậu ta thu nhập bao nhiêu mẹ nghĩ không dưới con số này đâu”, mẹ cô đưa tay minh họa.
Mẹ coi thường người ta hơi quá rồi đấy, tên kia ở ngoài giết người cướp của… Câu nói này đã thức tỉnh Tâm My, việc xấu của lão Tống ở ngoài khu nhà có vẻ như cô đã biết nhiều hơn một chút. Tên đó bề ngoài có vẻ khiêm tốn nhã nhặn, mềm mại như một cục bông, nhưng nếu không đề phòng sẽ bị kim bên trong đâm thấu thịt. Tâm My mếu máo, tên lão Tống tội lỗi xấu xa đã che mắt không biết bao nhiêu người lương thiện.
“Đợi lát nữa Tiểu Tuyết về mẹ sẽ thử nói với nó, nó cũng không còn bé nữa, công việc ổn định là đến việc này thôi…”
Tưởng tượng Kiều Tiểu Tuyết trở thành sư mẫu của mình, gặp nhau một vài lần thôi thì không nói, đằng này đó lại là hiện thân của Mary Sue[1] kia cứ dăm ba ngày lại xuất hiện trong cuộc đời khốn khổ của Tâm My…
“Mẹ, mẹ chưa nghe thấy người ta nói lão Tống…?”, Tâm My nhảy lên, giả bộ đi rửa bát.
“Nói chuyện với mẹ mà lấp lửng thế hả?”
“Đâu có, là vì… Thôi vậy, nói xấu sau lưng người ta là không tốt.”
“Bình thường thấy con loan tin đồng nghiệp bao vợ bé rồi tranh vợ cướp chồng không ít đâu nhé.”
“Ơ, cái đó lại khác, lão Tống là thầy. Hơn nữa, lựa chọn đời sống cá nhân và quan điểm luân lý khác với số đông cũng đâu phải tội gì”, Tâm My như nói sai điều gì, liền bịt chặt miệng, “Con không nói gì đâu nhé, mẹ đừng hiểu lầm”.
Mãi lúc Tâm My chạy vào phòng, mẹ cô mới hiểu ra, hai tay che miệng đang há hốc: “Chẳng trách, chẳng trách…”.
“Có chạy nữa không? Không chạy nữa thì tôi về đi tắm. Hôm qua nói chuyện với anh ba phút mà nóng ran cả người, tôi có bị động kinh mới tin anh.” Thỉnh thoảng có người sượt qua hỏi thăm lão Tống vài câu. “Người ta chạy vòng thứ hai rồi đấy.”
Tâm My chăm chú quan sát đường chạy phía trước, ánh mắt đầy ai oán.
“Đừng giảm cân nữa, thế này được lắm rồi. Có một chỗ duy nhất còn có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, giảm rồi thì số lần mọi người ngoái lại nhìn với ánh mắt thương cảm cũng mất đi đấy”, ánh mắt lão Tống đậu vào đúng chỗ không nên nhìn, chính là cái chỗ mà lão đang ám chỉ.
Tôi… Tâm My nắm chặt tay. Ngu quá, đáng ra hôm qua phải để mẹ làm bà mai se sợi tơ hồng cho Kiều Tiểu Tuyết và Tống Thư Ngu, hai người họ nếu không phải cặp đôi hoàn hảo thì chẳng còn trời đất gì hết.
“Ấm ức cái gì chứ? Ai bảo gầy mới đẹp? Hình cầu cũng là dáng người mà.”
Tâm My hất bàn tay lão Tống đưa ra vén tóc mái cô: “Tống cá trê, tôi nguyền rủa cho vợ tương lai của anh là một vật thể hình tròn toàn thịt!”.
[1] Một nhân vật quá hoàn thiện mà người viết sáng tạo nên từ mơ ước của chính mình trong truyện hư cấu và thường bị người đọc căm ghét.
Liệu lão Tống có cưới được vợ không?
Khi Tâm My cùng mẹ cô một lần nữa gặp Tống Thư Ngu ở trong trường, thấy ánh mắt vừa cảm thông vừa ngại ngần vừa có chút khinh thị của mẹ, tim gan cô đập thình thịch thình thịch. Nếu sự gièm pha đầy thiện ý của mẹ cô bị lan truyền, sau này lão Tống sao có thể làm người ở khu nhà phía đông được nữa?
“Cũng may con nhắc mẹ, nếu không giới thiệu thật cho Tiểu Tuyết, thế chẳng phải hại con bé sao. Tại sao mẹ lại không nghĩ theo hướng đó nhỉ? Thầy Tống của con tới khu nhà phía đông này mấy năm rồi, cũng bảy năm rồi đó, chẳng trách giới thiệu cho bạn gái cậu ấy đều ỡm ờ, chối đây đẩy. Mẹ tưởng cậu ta yêu cầu cao, hoạnh họe này nọ.”
Lúc đó Tâm My chỉ muốn lao đầu vào tường, “Mẹ à, con nhớ trước đây anh ta có cô bạn gái làm truyền hình, hồi con học năm nhất hay năm hai gì đó. Thực ra hôm đó nói chuyện cũng chỉ là tin đồn, không chắc lắm”, cô nói lấp lửng. Sao có thể để mẹ cô suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ, cứ để lão Tống và Tiểu Tuyết thành đôi là được rồi, liên quan gì đến cô đâu.
“Có câu có thể lòe được thiên hạ…”
Lời mẹ nói bỗng bị ba cắt ngang, hiếm khi thấy ba nghiêm mặt, nói: “Nhàn rỗi quá thì tìm việc tử tế mà làm”.
Thôi nào, Tâm My ôm đầu chạy vào phòng. Cô sợ mẹ mình tán xong chuyện đó sẽ lại đến lượt hôn nhân đại sự của cô.
Chuyện hôn nhân đại sự của cô.
Gần đây cứ mỗi lần nghĩ tới Tôn Gia Hạo, Tâm My lại thở dài, yêu người hơn hẳn mình thật là mệt.
Nếu trong ngày đầu tiên gặp mặt cô thể hiện quyết tâm cao vẻ bất cần đời thì tình cảm cô lúc này có thể gọi là tê liệt về mặt tinh thần. Ước vọng được ở cùng độ cao với Tôn Gia Hạo không thể trở thành hiện thực. Dù chênh lệch quá lớn như thế, nhưng cô không cam tâm để kết quả của việc yêu cầu cao, tiêu chuẩn ngặt nghèo là bóp nát trái tim thành từng mảnh.
Hôm đó khi anh đưa cô về nhà, đang đứng trước cổng hình như định bụng hôn cô, tim Tâm My đập liên hồi, trong đầu chỉ lóe lên lấp lánh ba chữ “nụ hôn đầu”, chân run rẩy đứng không vững. Cuối cùng đôi môi anh khẽ đặt lên trán cô, rồi nói: “Tâm My, trán em toát đầy mồ hôi kìa!”, nói đoạn còn lấy ra một chiếc khăn giấy ướt.
Cô lẩy bẩy đón lấy chiếc khăn, giời ạ, tôi đi chết đây.
Mồ hôi cô túa ra, lần trước Tôn Gia Hạo mới nắm tay một chút đã vội đi rửa tay, lần này… Người ưa sạch sẽ như anh ta, người luôn mang theo khăn giấy ướt lau tay lau bàn ghế, sau hôm nay nhất định sẽ ghét cô.
Tôn Gia Hạo rời đi, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Trân trân nhìn theo phía đuôi của chiếc Mazda đang khuất dần trong tầm mắt, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng cười của Tiểu Tuyết, nghĩ tới bộ mặt ngượng ngùng khi nãy bị người ta trông thấy, hận một nỗi không thể đào hố chui xuống để mãi mãi không trông thấy ánh sáng.
Tiểu Tuyết nói bác sĩ Tôn trông rất được, Tâm My cậu chọn quần áo chẳng ra làm sao thế mà chọn bạn trai lại rất chuẩn.
Mắt mình đang trông thấy cái gì thế này? Hồn ma? Sau lưng Tâm My nóng ran rồi lại túa mồ hôi. “Cũng được đấy, nhưng anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, căn bệnh nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả tâm sinh lý. Mà còn là một Xử Nữ nhóm máu AB điển hình”, rồi bắt đầu “bla bla” lạc đề sang chuyện các cung tử vi.
Nắm chặt vận mệnh trong tay là tín ngưỡng của Tiểu Tuyết, nên cô dường nhưng chẳng mấy hứng thú với chuyện các cung, nhóm máu, xem tướng, bói toán hay bài Tarot, liền ngắt lời Tâm My: “Thế chẳng phải cậu ở bên anh ấy sẽ rất đau khổ sao?”.
Tâm My cứng họng.
Những người bạn thời đi học hay những anh chàng nghiên cứu sinh mà bố cô đem về có những người rất được, nhưng khi ấy cô chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn. Sau này khi ngoan ngoãn nghe lời bước chân vào con đường coi mặt thì lại chẳng gặp được người thích hợp. Mẹ cô nói còn kén cá chọn canh sẽ thành quả táo tàu[1], hối hận cũng chẳng kịp. Táo tàu thì chẳng có gì to tát, cái cô sợ là ánh mắt của người khác. Sau mấy năm, mọi người đều thành gia lập thất, bạn bè sẽ mời họ hàng thân thích đến ăn mừng, ánh mắt ấy, thương hại cảm thông… Hà Tâm My cô không thể là người mặt dày vô địch như lão Tống được. Tôn Gia Hạo ngoài bệnh sạch sẽ nghiêm trọng khiến người tùy tiện như cô không tài nào thích ứng được thì là người cô ưng ý nhất, cũng là người mẹ cô thuận mắt nhất. Có đau khổ cũng phải ngẩng đầu hiên ngang, không ngại gian nan.
“Suy nghĩ của mình không giống cậu lắm, nếu mình tìm, phải tìm người tổng hợp các điều kiện kém hơn mình, nhưng điều kiện kinh tế nhất định phải tốt hơn mình.”
“Tại sao?”
“Dễ nắm giữ.”
“Không tình yêu sao?”
“Hồng lâu mộng, cậu đã xem chưa? Yêu nhau rồi cuối cùng cũng tan, còn những người kết hôn thì qua ngày đoạn tháng vẫn tiếp tục ở với nhau.”
“…”
“Cậu yêu bác sĩ Tôn lắm hả?”, Tiểu Tuyết nghiêng mặt nhìn cô mỉm cười.
Tai Tâm My nóng ran, yêu lắm? Hình như không phải, nhưng bắt đầu đúng là cảm giác rung động. Rốt cuộc thế nào mới thực sự là yêu? Phải giày vò quằn quại như Trần Uyển, Tần Hạo mới là yêu sao?
Chả cần, vênh mặt 45 độ nhìn Tôn Gia Hạo, sống cùng anh ấy còn thoải mái hơn chút ít.
Bó tay chấm com, chẳng có gì phải nghĩ ngợi lung tung.
Nằm xuống lại thấy bất an, lặng lẽ ngồi dậy lục ngăn kéo, lấy ra bộ bài Tarot lâu rồi không đụng tới.
… Tử thần vươn dậy.
… Chia tay, vứt bỏ, tuyệt vọng về đối phương, mất cảm giác.
[1] Bà cô già.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét