Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Sự nhầm lẫn tai hại |Chương 13 - 14




Chương 13 – Tôi bị mất trí

Nếu Tâm My có được cây đèn thần của Aladin, nhất định cô sẽ ước: Một, ước rằng trong cuộc đời mình chưa từng có tên khốn Tống Thư Ngu xuất hiện; hai, ước cho dù có xuất hiện tên Tống Thư Ngu kia thì cũng xin để hắn biến mất ngay lập tức; ba, nếu hắn xuất hiện, tồn tại, không biến mất được, vậy thì, hãy để cô biến mất đi!

Cô nghĩ tới bộ dạng cười rũ rượi của hắn chỉ hận một nỗi không tự cho mình một phát tát. Nghĩ tới lúc luống cuống đi tìm băng vệ sinh trong tiếng cười xâu xa của hắn, lại hận không thế choáng váng ngã lăn ngay ra đấy cho xong chuyện; nghĩ tới việc mới chuyển nhà mà trong nhà chẳng có thứ gì, chỉ biết cuống cuồng lấy mấy tấm gạc cứu thương và giấy vệ sinh mà dùng tạm, cười trừ tạm biệt hắn vội, rồi phá cửa lao ra, thật đúng là… Tự biến mình thành đầu heo, chẳng quen biết ai có phải hơn không!

“Chị Đỗ…”

“Mới đến hả? Tôi biết hôm qua cô uống nhiều thế hôm nay nhất định đến muộn. Đừng giả bộ đáng thương, chẳng phải mới hơn nửa tiếng sao? Mà dù hôm nay cô có trốn làm, sếp tổng cũng không dám làm gì cô.”

Tâm My chớp chớp mắt.

“Hôm nay sếp tổng phấn khởi lắm, đến chỗ cô lượn lờ mấy lần liền. Thấy chỗ trống trơn còn cười tít mắt như Lão Phật Gia.”

“Liệu có phải hôm qua sếp tổng lên đỉnh rồi?”

“Chả có nhẽ? Hôm qua ông ấy uống không ít rượu, không chừng lúc về nhà liền phấn khích mà vào trận luôn”, chị Đỗ gật gù vẻ cảm thông, “Haizzz, ý tôi, tối qua cô lên…”.

Đừng, đừng nhắc đến tối ngày hôm qua. “Chị Đỗ, chị có băng vệ sinh không? Em quên rồi”, Tâm My tranh thủ tiêu diệt những phỏng đoán đang manh nha trong đầu chị Đỗ.

“Có, đợi chút.”

Trên đường lao vào nhà vệ sinh, Tâm My không ngừng chửi rủa tên lưu manh Tống cá trê, hại cô suýt chút nữa bị mất tiền thưởng, báo hại cô mải nghĩ đến tiền thường mà quên mua cả băng vệ sinh.

Bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh mưa bay lất phất, cảm cảm thương thương nhớ nhớ. [Trích câu thơ trong bài Thanh Thanh mạn của Lý Thanh Chiếu]. Hà Tâm My ôm đầu khổ sở, bị trúng tà mới đi đọ kỹ thuật hôn với một lão già. Đọ thì đọ, bị người ta hôn thì có thể nói cuộc sống của hắn không phải là vô ích sao? Nếu không nhờ “khúc hành quân”, chắc lúc này đã bị đánh chén sạch không chừa lại miếng nào rồi. Hà Tâm My, dù có muốn kết thúc sự nghiệp trinh nữ của mình, cũng đâu thể tìm tên lưu manh già đó chứ! Đấu với hắn mười năm nay còn chưa biết thắng thua, giờ thanh danh cả đời đã hủy hoại chỉ trong một đêm, sau này biết làm thế nào đây?

Điện thoại réo, giật mình kinh hãi cô nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình. Hắn còn muốn gì nữa?

Ngắt máy ngắt máy.

“Thịt thà hơi nhiều cũng có ngấy chút xíu, nhưng mùi vị không đến nỗi nào.” Tống Thư Ngu ngồi trên đầu giường vẻ mặt phóng đãng đắc thắng, hai tay khoanh trước ngực, liếm mép, khóe miệng khẽ nở nụ cười nham hiểm.

Ngày hôm qua trinh nữ ngọc ngà luống tuổi Hà Tâm My ngồi thụp dưới chân giường, lòng đầy căm hận, tay vò đám đồ nội y trên mặt đất, thầm gạt nước mắt.

Ôm mặt. Không nghĩ gì nữa, tôi mất trí rồi.

Đúng, đó là phòng của cô, chạy són ra quần để làm gì? Phải lấy chổi đuổi tên lưu manh đi mới phải! Trước sau đều có cảnh sát dân phòng, còn sợ gì anh ta?

Hà Tâm My, mày ngu quá ngu quá. Mày là đồ con lợn! Đồ óc lợn!

Mười phút sau cô dọn vệ sinh gầm lên: Ai làm hỏng cửa nhà vệ sinh hả? Ai?! Đứng ngay ra cho tôi!

Thủ phạm đang ngồi trong phòng làm việc của sếp tổng, chớp mắt nhìn trưởng phòng đại nhân.

Sếp tổng ho một tiếng, rồi nhổ “toẹt” một phát miếng đờm hạ cánh chính xác vào thùng rác đựng giấy: “Tiểu Hà, tới phòng chúng ta bao lâu rồi?”.

“Sắp nửa năm ạ.”

“Không sai không sai, làm việc chăm chỉ tích cực, đối xử với đồng nghiệp hữu hảo khiêm tốn thật thà, đúng là một bông hoa của phòng chúng ta.”

Mắt Tâm My chớp mỗi lúc một nhanh.

“Tối qua…”

Tóc gáy Tâm My chợt dựng đứng: “Tối qua tôi uống nhiều quá, chẳng biết gì hết. Về nhà gục đầu ngủ ngay”.

“Đúng là tuổi trẻ có khác, ngủ một giấc là khỏe khoắn lại ngay. Sức khỏe chính là gia tài của cuộc đời, chúng tôi già cả rồi.”

“Thưa sếp, sếp hẵng còn phong độ lắm. Năm ngoái khi tòa soạn mở cuộc họp báo, biết bao nhiêu thiếu nữ trẻ đẹp tới xin sếp chữ ký, sếp quên rồi sao?” Buổi đó có tặng cả túi quà và ô đi mưa của Thời báo Tế Thành, Hà Tâm My nhớ lại hôm đó phát ô đến nhũn cả tay.

Sếp tổng xoa bụng cười khiêm tốn: “Tiểu Hà, giờ cô là người của phòng chúng ta, cho nên khi có thời gian gặp nhau cũng cần tránh một vài vân đề liên quan đến nguyên tắc. Ví dụ như, trước đây ban tài chính…”.

Sếp tổng cười khó hiểu, bí hiểm khôn lường. Đầu óc Hà Tâm My mù mịt.

“Nghe nói gần đây nội bộ chi nhánh chứng khoán An Thành có chuyển biến lớn?”

Hở?

“Tác phong của tập đoàn đầu tư An Tín xưa nay vẫn luôn kín tiếng, nhưng chúng ta với cương vị phóng viên thời sự nên phải nắm được những tài liệu, thông tin đầu tiên. Tiểu Hà, đối mặt với công việc, chúng ta phải thực sự cầu thị.”

Ông Diệp ở tập đoàn đầu tư An Tín và trang tin tức xã hội có gì liên quan? Chuyển biến lớn? Lẽ nào mỗi người dân trong thành phố đều được nhận phong bì? Tâm My nghĩ ngợi.

“Tiểu Hà, cô biết phòng chúng ta có thành tích cả năm đứng thứ hai trong tòa soạn, chẳng có cách nào khác là chúng ta phải tiếp cận cuộc sông, tiếp cận quần chúng nhân dân bởi các nguồn thông tin là có hạn. Nhiệm vụ quảng cáo hằng năm vẫn luôn là chỉ tiêu khiến tôi đau đầu nhất”, sếp tổng xoa xoa đầu hói, ánh mắt nghi ngại liếc nhìn Hà Tâm My.

Tôi cũng đau đầu lắm chứ bộ, đại ca à, nhưng nói mấy thứ này có liên quan gì tới tôi?

“Chỉ cần thầy Tống của cô chính thức tiếp nhận chứng khoán An Thành, tôi nghĩ năm nay tóc tôi sẽ bớt rụng đi mấy cọng.”

Hả? Lão Tống tới An Thành? Tâm Mi giật mình thon thót, thận trọng hỏi: “Thưa sếp, sếp nói chuyển biến lớn chính là cái này? Nhưng, thầy Tống luôn ở khu nhà phía đông, mà tôi chưa nghe phong thanh gì cả”.

Sếp tổng với vẻ mặt “Ranh con chỉ giỏi giả vờ” nói: “Ban tài chính sớm đã nhận được tài liệu, hay tôi gọi người được cài cắm ở trong… khụ khụ… Tóm lại, không có lửa làm sao có khói, chuẩn bị cho sớm là được, trách nhiệm nặng nề này không có cô không thể hoàn thành”.

“Tôi?”, Tâm My chỉ tay lên mũi, còn tường mình nghe lầm.

Đôi mắt sếp tổng chứa chan thân tình: “Đúng”.

“Nhưng thưa sếp, quen biết Tống Thư Ngu đâu chỉ có mình tôi, ban tài chính…”

Sếp tống gạt phắt đi: “Tuyệt đôi không thể để ban tài chính cướp tay trên của chúng ta, hơn nữa, quan hệ của cô và Tống tiên sinh… Tóm lại, tiền thưởng năm nay thậm chí cả mấy năm tới của cả phòng đều trông cậy hết vào cô”.

Xoảng…

“Sếp ơi, đỡ… đỡ dùm cái ạ, hình như ngã dập mông rồi.”

Tôi mất trí rồi, hôm nay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hà Tâm My xoa mông rồi khập khiễng bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng nỗi kỳ vọng và ánh mắt mong mỏi của sếp tổng.

Trở về chỗ của mình, cô vội vớ lấy điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ.

Con người đó không thấy tội lỗi và day dứt sao? Thông thường trong những tình huống thế này đáng lẽ phải bám theo xin lỗi hàng trăm lần mới phải chứ?

“Tâm My.”

Ngẩng đầu lên là gương mặt ấm áp của chị Đỗ.

“Có người chuyển đồ tới, gửi cho cô”, chị Đỗ lấy ra hai chiếc túi phía sau lưng.

“Cảm ơn.” Chắc hắn không đến nỗi cạn tàu ráo máng, vẫn còn nhớ cô chưa ăn sáng, Tâm My mở túi bánh KFC nhoẻn miệng cười. Còn túi kia là…

Vừa mới đặt mông xuống ghế đã vội đứng phắt dậy, tay run lẩy bẩy chống lên mặt bàn.

Trên mặt đất rơi đầy băng vệ sinh nào là, mặt lụa có cánh, mặt bông có cánh, dùng cho ban đêm, dùng cho ban ngày…

“Tâm My, tôi đã nói hai người không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò. Tối hôm qua trông thấy hai người túm tụm vào một góc sofa môi kề môi má kề má, hôm nay mới bảnh mắt đã gửi cả băng vệ sinh. Được bao lâu rồi? Nha đầu thúi này mọi ngày vẫn lừa chị nói đi coi mặt, vô lương tâm, hại chị già đây đi đâu cũng giúp cô thu xếp tìm người coi mặt.”

Tối qua? Má kề má? Môi kề môi?

Hu hu hu… Hà Tâm My đập đầu xuống bàn. Quỷ thần ơi! Xin để hắn ta biến mất đi có được không?!

Tối đến, tay trái ôm một trái tim đau thương, tay phải đỡ lấy bên mông bị thương, cô bước lếch thếch lên cầu thang trước nhà.

Tên lưu manh thúi kia đáng ra phải đi rồi chứ?

Mở cửa căn phòng trống trơn, chiếc giường đơn đã thay ga sạch sẽ, căn phòng cũng được dọn dẹp đâu đấy. Cô gấp đống quần áo chất thành đụn trên ghế rồi cất hết vào tủ áo, chiếc máy tự sướng cùng hộp ngoài của nó dưới đáy tủ chẳng còn thấy đâu.

“Mẹ kiếp, mượn đồ của mình dùng cũng không thèm ghi lại vài dòng”, cô thở dài.

“Gọi điện để xin lỗi cũng chẳng được một câu”, nhìn chiếc điện thoại bị vứt trên đầu giường, tiếp tục thở dài.

“Chả đâu vào đâu”, tay chống cằm cô nghệt mặt.

Chuông cửa chợt reo vang khiến cô giật bắn, lao vào bếp vớ vội cây chổi, đứng nép cạnh cửa như sắp gặp địch.

“Mẹ!”

“Ranh con, còn dám dỗi mẹ? Thấy mẹ ruột còn định vung chổi.”

“Con, con thế này chẳng phải là sợ gặp kẻ xấu sao?”

Mẹ cô cẩn thận kiểm tra cửa chống trộm mới yên tâm gật đầu bước vào nhà: “Ăn tối chưa?”.

“Con ăn ở ngoài rồi, mẹ ngồi đi ạ.”

“Đồ ăn ở ngoài không vệ sinh. Này, sườn xào chua ngọt bố con làm.” Mẹ đưa đồ cho cô, cũng không buồn ngồi xuống, đi một vòng từ phòng bếp tới nhà vệ sinh, cuối cùng là phòng ngủ. Kế đó ngoái đầu cười nhạo: “Sâu lười kia! Ở nhà chưa từng thấy con dọn dẹp phòng, mẹ còn tưởng dọn ra ngoài ở một mình sẽ càng bừa bộn hơn, không ngờ lại ngăn nắp thế này”.

Tâm My cười gian giảo.

“… Chiếc quần lót đàn ông ở ngoài ban công…”

“Đó là của lão Tống. Không, không phải, là thầy Tống mua về. Anh ấy nói ở một mình phơi quần áo đàn ông để chống trộm. Mẹ, mẹ đừng hiểu lẩm”, Tâm My luống cuống xua tay.

“Thầy Tống con cũng tinh ý thật, chuyển nhà cũng đừng có làm phiền người ta chứ?”, mẹ trợn mắt mắng cô.

Con cũng mong sau này mãi mãi không phải phiền tới hắn ta!

“Hôm qua định gọi con về nhà ăn cơm, bố nói con đi chơi với đồng nghiệp”, mẹ gõ tay lên trán Tâm My, “Mẹ khổ sở đẻ ra con, hết xi tè đến rặn ị, con cái gì mà đến sinh nhật cũng không gọi cho mẹ được một tiếng”.

“Con có nói với bố gửi lời cho mẹ còn gì.”

“Đúng, từ nhỏ tới lớn, trong lòng con chỉ có mình bố con thôi.”

Tâm My tâm tức, lúc nhớ mẹ mẹ có biết đâu.

“Tiểu Tuyết dọn tới khu ký túc của cơ quan rồi”, mẹ nhìn cô bĩu môi, thở dài nói, “Vẫn còn trách mẹ không giúp con? Mẹ chỉ có mình con, ngày ngày nằm mơ đều muốn có chàng rể yêu thương con hết lòng. Bác sĩ họ Tôn kia nếu nhìn bề ngoài thì rất được, nhưng con người bên trong không hề đáng khen, chia tay vẫn là chuyện tốt”.

“Nhưng chia tay kiểu này quá ức chế, còn nữa, Kiều Tiểu Tuyết ăn ở thật bạc bẽo.”

“Tiểu Tuyết đã sai, nhưng con đánh người ta cũng không đúng. Còn tưởng mình là trẻ con sao? Không giành được đồ chơi liền đánh nhau?”

“Mẹ…”

“Sắp ba mươi tuổi đầu, mẹ còn có thể chăm lo cho con mấy năm nữa? Gặp phải chuyện gì là hấp tấp kích động, đến khi nào mới có thể giải quyết vấn đề bằng lý trí?”

“Mẹ…”

“Mẹ đã quá nuông chiều con. Dọn ra ngoài ở cũng hay, rèn thêm khả năng sống độc lập. Lúc nào muốn về nhà thì cứ về, đừng có coi mẹ như kẻ thù.”

“… Con tưởng mẹ chẳng cần con nữa.”

“Còn nói linh tinh, mẹ chỉ có mình con, không cần con thì cần ai? Đợi tới khi nào con làm mẹ, thì sẽ biết tất cả mẹ làm đều dành cho con.”

“Mẹ”, cô trơ trẽn, “Vậy từ giờ ngày nào con cũng về nhà ăn chực”.

“Không còn tiền tiêu nữa có phải không?”, mẹ cô bực bội gõ lên trán.

Mẹ thật quá… mẹ à, hai trăm đồng bố thí của lão Tống làm sao tiêu đến lúc phát lương được.


Chương 14 – Tôi bỉ ổi? Tôi bỉ ổi?


“Đã ăn chưa?”

“Ăn rồi, ăn ở nhà bố mẹ tôi tồi.” Trước khi lên nhà đã kiểm tra, xe của hắn không có trong nhà để xe, hô hô!

“Ơ, làm lành với mẹ rồi hả?”

“Ừ.” Cãi nhau với cha mẹ làm gì có chuyện thù hận, chẳng phải anh nói thế sao.

“Còn tiền tiêu không?”

“Còn, mẹ lại cho rồi.”

“Vậy tiền cô vay tôi khi nào tính trả đây?”

“Tôi vay anh tiền gì? Tống cá trê anh nói rõ ràng hộ cái, món nợ lần trước của chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi.”

“Ai bảo thế? Lần trước vay một ngàn, mới trả được mấy trăm. Có thì mau trả đây, đừng có lằng nhằng.”

“… Tống cá trê, trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Làm sao anh không nghĩ đến chuyện mình phải xin lỗi, phải bồi thường, phải an ủi một chút cho sự sợ hãi mà tôi phải chịu đựng?”

“Sợ hãi? Hừm… Sáng hôm qua. Vậy chúng ta nói chuyện tối qua…”

“Không! Tôi có việc bận, tôi phải đi tắm rồi ngủ đây. Hẹn gặp lại, không, tốt nhất là đừng gặp lại nữa.”

“Ăn miếng bánh crepe cái đã”, Tâm My vẫn đang mút đầu ngón tay, mải miết không thôi.

“Thế thì… ăn đi”, Trần Uyển bực bội.

“Được”, đưa tay với lấy một miếng.

“Tâm My à, phải giảm béo đi.”

“Không giảm nữa, đằng nào cũng chẳng ai thèm.”

“Con bọ hung của cuộc đời sắp xuất hiện rồi, cậu không muốn chuẩn bị cho tốt sao?”

“Tới ngày nào cậu gầy còn sáu mươi cân thì muốn ăn cái gì mình làm cho cậu cái đây. Bây giờ, bỏ ngay thứ trên tay xuống!”

“Toàn bắt nạt mình.”

“Ai bắt nạt cậu? Muốn tốt cho cậu thôi”, Trần Uyển nghĩ một lúc, ngoái đầu hiếu kỳ hỏi, “Còn có ai bắt nạt cậu nữa?”.

“… Đã cho cá ăn chưa? Để mình đi cho cá ăn giúp cậu.”

Càng lớn càng thấy kiếm bạn thân thật khó, may mắn cô cũng có được dăm ba cô bạn tri kỷ. Thế nhưng, đều có dây mơ rễ má với Tống cá trê, bảo cô làm sao dám hé nửa lời? Bảo cô làm sao dám mở miệng kể suýt chút nữa thì thất thân trong tay tên “hám gái” khốn nạn độc mồm độc miệng, kẻ đã quen biết gần mười năm nay? Điều khiến người ta phẫn uất chính là, cô thì buồn chán, rốì bời, tâm trạng lúc nào cũng như bị trúng gió, còn đối phương đến một chút ăn năn bù đắp cũng không có, lại hờ hững như chuyện không liên quan đến mình vậy!

“Hà Tâm My, cá của mình sắp bị cậu làm cho bội thực rối đấy! Mau ra nghe điện thoại!”

“Ở đâu đấy?”

Tống cá trê, tôi với anh thân lắm hả? Vừa thấy đã hỏi ở đâu?

“Ở tòa soạn!”

“Nhưng xe của cô sao lại đỗ trước cửa chỗ Củng Hưong?”

Mẹ kiếp! Điện thoại suýt chút nữa rơi tõm vào bể cá, đừng có hù người ta kiểu này chứ.

“Anh, anh đang ở đâu?”

“Tôi đang đỗ xe. Chủ nhật cô cũng ở tòa soạn sao?”

“Đúng thế trưa tôi tới gặp Tiểu Uyển, xe để chỗ cậu ấy, gấp quá nên đi nhờ xe người khác về tòa soạn”, Tâm My vừa nói vừa hoảng loạn nhìn tứ phía, trốn ở đâu trốn ở đâu? “Tôi bận lắm, không nói nhiều nữa, tạm biệt”.

Cô chạy vụt vào phòng bếp nhanh như một cơn lốc, vừa chạy vừa hét: “Trần Uyển! Giúp mình với, mình đi vệ sinh, có ai hỏi mình thì bảo không thấy nhé!”.

Trần Uyển không hiểu chuyện gì.

“Không phải, nói trưa nay mình có đến, giờ không có ở đây. Xin cậu đây, giúp mình vụ này mình bảo đảm năm nay chuột cống nhà cậu sẽ là người thành công, trong nhà sẽ có thêm đứa nhỏ. Cậu cứu mình với, nhớ phải nói mình không ở đây nhé!”

Dứt lời chân bốc khói, lao vào nhà vệ sinh như đang dùng phong hỏa luân.

Đến lúc Trần Uyển kịp phản ứng thì trên hành lang chỉ còn vọng lại tiếng vun vút.

“Đã đi chưa?”, Tâm My nghe tiếng bước chân nhỏ dần.



“Tiểu Uyển? Con cá muối đó đi chưa?”

“Ừ.”

“Sợ chết mất, cậu xem chẳng có việc gì mà ba bốn giờ chiều lượn lờ ngoài đường làm gì? Chắc thời tiết bắt đầu nóng, trên đường có nhiều gái mặc váy ngắn, chỉ biết nhìn chòng chọc vào đùi người ta. Đi được một vòng, mắt cứ gọi là no nê”, Tâm My đứng dậy gạt cần gạt nước của bổn cầu, “Tiểu Uyển, cậu đừng hiểu lầm nhé, mình trốn hắn ở đây chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là thiếu hắn ta có mấy trăm đồng, ngày nào cũng bám lấy mình như bọn đòi nợ. Có tiền cũng không thèm trả hắn… Á…”.

“Có tiền cũng không trả tôi hả?”, Tống Thư Ngu đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh miệng cười tít.

“Đồ bệnh hoạn! Anh dám đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ xem người ta đi tiểu? Tôi kinh tởm anh!”,

Tâm My nhảy cẫng lên.

“…”, Tống Thư Ngu đần mặt, “Trả tiền!”.

Tâm My co giò tháo chạy, “Trần Uyển, cậu đừng trượng nghĩa, cậu mà nối giáo cho giặc, cậu sẽ là kẻ phản bội!”.

“Mình đã nói những gì cậu bảo cho anh ấy rồi”, Trần Uyển vẻ tức tưởi, “Mình nói Tâm My bảo cô ấy đi vệ sinh, ai đến tìm thì nói không có”.

Khốn kiếp, chắc chắn là cậu cố tình!

Tâm My càng chạy điên loạn.

“Cô không cầm túi à?”, Tống Thư Ngu xách túi của cô đứng ngay trước cửa.

“Tôi…”, Tâm My ti hí mắt cố gắng rặn cho ra nước mắt, “Trong túi có hơn bốn trăm, anh hãy cầm đi. Để lại cho tôi mấy chục để sống có được không?”.

Tống Thư Ngu không thèm đếm xỉa, ngoái đầu nói tạm biệt với Trần Uyển.

“Lão Tống, thầy Tống, tôi bảo đảm vay anh bao nhiêu sẽ trả đủ bấy nhiêu, tối về tôi sẽ gọi điện cho bố.”

Tống Thư Ngu chạy tới kéo tay cô: “Chúng ta còn có việc khác cần nói chuyện”.

Việc khác? Hà Tâm My tay ôm chiếc cột trước sảnh khu Củng Hương có chết cũng không buông: “Tôi mất trí nhó rồi, thật đấy, những việc trước đây tôi đã quên hết sạch. Hôm đó sau khi bị ngã liền trở nên thế này, chỉ còn nhớ tên của mấy người là gì thôi”.

Tống Thư Ngu nhìn bộ dạng cô thì lườm mắt.

“Không phải mất trí mà là già rồi đần độn, huống hồ những chuyện quá khứ xa xôi trước kia càng nhớ càng rõ, nhưng mấy việc gần đây thì càng nghĩ càng mù tịt.”

Tống Thư Ngu tay cầm túi của cô đi thẳng về phía tấm bình phong sau cửa.

“Haizzz, anh đi cũng phải để túi lại cho tôi chứ. Thẻ nhà báo rồi chìa khóa nhà, Tống Thư Ngu! Tống cá trê!”

Mình bị bắt cóc rồi.

Hà Tâm My thận trọng thương lượng với kẻ bắt cóc: “Anh đưa tôi về nhà, tôi lên gác lấy tiền có được không?”.

Hắn ta liếc một cái.

“Cả tiền hôm ở Thời Đại Hoàng Kim cũng trả luôn cho anh.”

“Không phải cô mất trí rồi sao? Vẫn còn nhớ vụ Thời Đại Hoàng Kim kia à?”

“…”, Tâm My bặm môi căm hận. Đương nhiên là nhớ, anh mới mất trí anh mới già rồi đần độn! Tưởng tôi ngu hả? Tôi nhớ ra rồi, anh hôm đó mượn rượu rồi liếm bánh kem trên mặt tôi ngay trước mặt tất cả mọi người hòng lợi dụng tôi, tôi thèm vào cái mặt anh! Báo hại ra vào cửa toàn bị bà hàng xóm nhìn với ánh mắt dò xét, báo hại ngày nào tới tòa soạn cũng bị mọi người truy hỏi ai đến với ai trước, báo hại không có lúc nào không bị sếp tổng truy kích như chiến sĩ cách mạng vì toàn bộ lợi ích chung của cả phòng mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, báo hại tôi nghĩ nát óc, tối tối dây thần kinh giật điên loạn không tài nào chợp mắt được…

“Chúng ta đi đâu?”

Kẻ bắt cóc nghĩ một lúc: “Nhà tôi hay nhà cô?”.

Tâm My vừa nghe, chiếc túi trước ngực siết càng chặt, mắt đánh ngang sang cửa xe, tự hỏi không biết có nên nhảy khỏi xe.

Kẻ bắt cóc đạp ga, tăng tốc.

Xe dừng cạnh căn hộ Tâm My thuê ở.

Hà Tâm My đã quyết định, dù cô trốn thoát số cũng phải chết, nhưng vì cô phải gánh vác vận mệnh và niềm hy vọng lớn lao của cả phòng, vậy cô sẽ xả thân anh dũng một lần. Nắm tay thầm hạ quyết tâm!

Một luồng sức mạnh của chủ nghĩa anh hùng dâng ngập trong tìm: “Anh đi mua áo mưa đi!”.

Tống Thư Ngu đang xuống xe liền loạng choạng, ngoái đầu nhìn cô tủm tỉm: “Cô quyết tâm hả?”.

Cô gật đầu quả quyết đầy phẫn nộ.

Tống Thư Ngu nhếch mép giúp cô mở cửa xe, ghé sát tai cô: “Hết bị rồi hả?”.

Chưa hết thì sao chứ? Sếp tổng dặn tôi phải đổ máu mà chiến đấu!

Cô trợn mắt nhìn: “Nói hay lắm, làm tôi ngứa hết cả tai”.

Tống Thư Ngu mỉm cười, đón lấy chiếc túi trên tay Tâm My.

“Tiểu Hà, về rồi hả?”, ánh mắt bà cô hàng xóm chĩa thẳng vào chùm chìa khóa Tống Thư Ngu đang mở cửa.

“Về rồi ạ, cô bận quá”, Tâm My cười nhạt, lấy ngón tay chọc vào sau lưng Tống Thư Ngu, “Anh nhanh lên hộ cái”.

Bước vào cửa, cô làm um: “Anh có ý gì hả? Giằng chìa khóa của tôi để mở cửa? Anh muốn mọi người nghĩ chúng ta sống thử có phải không?”.

“Tốt nhất cô nên làm thêm chùm nữa đưa tôi.”

Nằm mơ à! Còn muốn thăng đường nhập thất?

“Có thời gian tôi tới giúp cô dọn vệ sinh.”

Hơ, nghe ra cũng không đến nỗi.

Tống Thư Ngu thản nhiên cởi quần áo, Tâm My trố mắt.

“Không, không có áo mưa.”

Khốn kiếp, bắt đầu cởi quần rồi. Tâm My bịt mắt: “Không có cái đó không an toàn”.

Qua kẽ tay cô nhìn thấy tấm lưng thẳng của anh, ôi xịt máu mất, nơi giao nhau giữa đốt sống và phần dưới của anh còn có cả rãnh sâu chết người! “Lão Tống, không có cái kia sao?”

“Lại đây.”

Anh đã nằm xuống giường. Thế thế này mà bắt đầu sao?

“Lại đây”, anh chậm rãi nhắc lại lần nữa, giọng nói trầm ấm chết người.

Hai chân Tâm My không chịu nghe lời cứ lừ đừ tiến thẳng tới chỗ anh, rồi bị anh ôm trọn trong vòng tay.

“Mấy hôm tôi làm đêm, buồn ngủ chết mất”, mặt anh vùi một bên cổ cô rồi nói, “Để tôi ôm ngủ một lúc”.

Hơ?

“Gối ôm nhà tôi không được thịt thà như cô, ôm không thích.”

Hơ?

Thế là thế nào? Tâm My đẩy đẩy kẻ đang ngủ mê mệt bên cạnh, gọi: “Lão Tống, lão Tống”.

Tống Thư Ngu ậm ừ.

“Chỉ ngủ thôi à?”

“… Thế cô muốn làm gì? Ranh con, trong đầu đừng suốt ngày nghĩ mấy thứ bỉ ổi như thế ảnh hưởng tới sinh lý.”

Tâm My muốn đâm đầu vào tường. Tôi bỉ ổi? Tôi bỉ ổi?!

Trời đã tối.

Tâm My cắn móng tay, bị mắc kẹt giữa hai cánh tay thép ở một tư thế rất lâu khiến cô ê ẩm hết cả người.

Ngửi thấy mùi cơm ở nhà bên cạnh thơm phức.

Tâm My tiếp tục cắn móng tay: “Tống cá trê, anh không đói sao?”.

“Để tôi ngủ một lúc đã, ngủ dậy sẽ cho cô ăn no”, Tống Thư Ngu lẩm nhẩm mây tiếng bên tai cô.

Cho ăn no… Tống Thư Ngu đã hóa thân thành nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết trữ tình rồi sao. Khóe miệng cô khẽ nhếch nụ cười đưa tình, nhân vật nữ chính Hà Tâm My lần trườn đến bên góc giường, “Baby, ngoan nào, chút nữa sẽ được ăn no”.

Tâm My lạnh người, lết ra mép giường: “Thôi không cần”.

Tống Thư Ngu vươn vai vẻ khoan khoái, rồi kề sát má lên mặt cô: “Đừng lết ra nữa, súng cướp cò tôi không chịu trách nhiệm đâu”.

Tâm My đờ đẫn mất mấy giây, bưng mặt chực khóc: Không chịu trách nhiệm? Mình không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây, mình nghĩ kỹ rồi, phải xả thân vì nghĩa thôi! Sếp tổng, ông nói xem, nếu hắn không chịu trách nhiệm vậy tôi có cần phải hy sinh vì cả phòng nữa không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét