Chương 19 : Chúng ta đã ước hôn…
Quỷ dị, vô cùng quỷ dị!
Phạm Khinh Ba và Thư Sinh đang trên đường đi đến Thập lí hương. Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trên phố kể từ sau sự kiện vào cung dự tiệc kia. Kỳ thực cũng đã chừng bảy tám ngày, nhưng bảy tám ngày này dường như dài quá mức, một ngày bằng một năm, làm cho nàng có cảm giác phảng phất như đã qua một thế hệ.
Nàng sâu sắc nhận thấy được, người đi đường tuy rằng vẫn ghé mắt nhìn nàng như trước, nhưng trong ánh mắt này rõ ràng có lộ ra một cái gì đó rất quỷ dị.
Những người đó vừa thấy nàng liền bắt đầu chụm đầu ghé tai nhau khe khẽ nói nhỏ, lại nháy mắt ra hiệu nhìn nhau cười, người người đều mang một bộ hiểu trong lòng mà không nói để chờ xem kịch hay. Phạm Khinh Ba da đầu run lên, bắt đầu lạnh sống lưng.
Lỗ Tấn tiên sinh từng viết một tác phẩm mang tên “Nhật kí người điên”, ngôi kể trong nhật kí chính là em trai của người điên đó, nếu đem tất cả chủ ngữ đổi thành ba chữ “Phạm Khinh Ba”, thì tình huống trên đường hiện tại và nội tâm hoàn mĩ của nàng không khác nhau là mấy, làm nàng có cảm giác lạc lõng xa cách a.
Vì thế, trong mấy ngày nàng cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, trong thành hẳn là xảy ra chuyện gì mà nàng không biết ? Trực giác mách bảo nàng, đây cũng không đơn giản chỉ là việc của Hoan Hỉ Thiên đối đầu cùng cửa hàng đối diện.
“Thư Sinh, ngươi có cảm thấy không khí trên đường có chút quỷ dị không ?”
Phạm Khinh Ba mắt nhìn phía trước, trên mặt vẫn treo một nụ cười vô tâm, hơi hơi nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.
Đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, nàng cảm thấy kì lạ. Vừa quay đầu lại, đã thấy Thư Sinh ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt thâm thuý phức tạp, trình độ quỷ dị không thua đi những người đi trên đường, bỗng cảm thấy mình đúng là hỏi sai người rồi. Người này từ lúc nàng và tên Phát Bệnh kia nổi lên tranh cãi vì hắn thì ánh mắt hắn đã bắt đầu lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, dường như đang nghiên cứu cái gì đó, lại dường như đang xác định cái gì đó…….
Bị nhìn chăm chú như vậy, nàng thật ra đương nhiên không thoải mái, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến trong đầu con người này khả năng có suy nghĩ giống người địa cầu một chút hoàn toàn là vô lí, nàng liền cảm thấy toàn thân vô lực.
Thư Sinh vống đang ngây ngốc nhìn nàng lại thấy nàng quay đầu, có chút không được tự nhiên, lại không thể tránh đi tầm mắt.
Hắn chớp chớp mắt vài cái, hình như có ý đồ dùng ánh mắt để nhắn giùm tin tức gì. =.=
Miệng nàng vừa kéo, hai mắt cũng không ý thức chớp chớp lại. Sau đó nàng liền nhìn thấy ánh mắt hắn chợt sáng bừng lên, sau đó lại chớp chớp lại hai cái. Nàng bị chớp cho một trận hoa mắt, không tự chủ được cũng chớp chớp vài cái theo hắn.
Ta chớp
Ta cũng chớp.
Ta liều mạng chớp.
Ta tốc độ nhanh hơn chớp.
Trong thoáng chốc số lần hai người nhìn nhau chớp mắt ngày càng nhiều, vẻ mặt Thư Sinh càng ngày càng sáng, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, sắc mặt càng ngày càng hồng. Cuối cùng vẫn là Phạm Khinh Ba đánh không lại mà nhận thua hô ngừng, nàng thực bi bi thảm thảm mí mắt bị rút gân rồi, tự nhiên lại đi so tài chớp mắt với hắn, bây giờ nàng chớp một cái mắt liền cảm thấy đau đớn a.
“A! Đây không phải là Phạm chưởng quầy sao?”
Một chuỗi cười duyên nghe như tiếng chuông bạc kêu lên phía sau nàng. Nàng quay đầu, liền cảm thấy một làm gió thơm đánh úp lại, một nữ tử xinh đẹp cả thân vải sa mỏng thật hấp dẫn chú ý của mọi người. AAA, mấy người đứng đối diện nàng không khỏi hưng phấn, ngoại trừ Thư Sinh.
“Thì ra là Diễm Diễm cô nương. Đã lâu không gặp, Diễm Diễm cô nương vẫn sáng rọi như trước làm cho người ta không dám nhìn thẳng a.”
Diễm Diễm là hoa nương ở thanh lâu trong Ngõ Phấn Hồng, Ngõ Phấn Hồng lại ở cách vách Phường Thanh Mặc, đó cũng là lí do Diễm Diễm cô nương này có thể coi như là một nửa hàng xóm của Phạm Khinh Ba. Hơn nữa nàng cũng thường xuyên ghé thăm Hoan Hỉ Thiên, là người mẫu cơ thể của Kim hoạ sĩ chuyên vẽ tranh đông cung*, chỉ cần vẽ một chút liền lăn lên giường, Phạm Khinh Ba đối với nàng muốn không quen cũng khó.
(*đông cung : tranh khiêu d*m)
Về phần chuyện người ta lăn qua lăn lại trên giường, nàng làm thế nào mà biết được? Kể ra công lao cũng thuộc về một con quỷ hẹp hòi nào đó.
Giải Đông Phong đúng là keo kiệt đến cực điểm, trong Hoan Hỉ Thiên tổng cộng chỉ có đúng hai gian văn phòng nhỏ hẹp, hơn nữa tính cách âm đúng là cặn bã. Vốn là Phạm Khinh Ba một thân chưỡng quỹ kiêm tay viết độc chiếm một gian, để mấy người hoạ sĩ và tác giả khác ở một gian, nhưng sau đó lại bị Kim hoạ sĩ lấy lí do “khi vẽ tranh không muốn bị người khác quấy rầy” từ chối, đá Phong Ngôn sang chỗ nàng, nhưng thực chất trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đúng hơn phải là “Make love không muốn bị người khác quấy rầy.” (Min : Thứ lỗi ta để tiếng Anh cho nó hoa mĩ xíu… chứ thực ra nó.. k phải tiếng anh đâu nhớ >”<)
Phòng bên cạnh mỗi ngày đều trình diễn một màn đông cung sống động như vậy, trừ điểm có hơi ầm ĩ một chút ra, vẫn là có lợi nha, ví dụ như giúp nàng mở rộng con đường văn chương, ý viết dạt dào. Không ai biết rằng, các tác phẩm trong những năm gần đây của Phong Ngôn, đại bộ phận góc nhìn của nữ nhân ở phiên ngoại đều là do nàng luyện viết văn mà làm ra. Ngược lại có người bắt đầu hoài nghi giới tính của Phong Ngôn, đề tài này đã trở thành nóng hổi trong một khoảng thời gian, còn làm cho thị trường có một trận tiêu thụ sôi nổi.
Điểm duy nhất khiến Phạm Khinh Ba không vừa lòng, đại khái chính là lời thoại của nữ chính trong đông cung thật sự là từ ngữ thiếu thốn, những tiếng kêu gợi tình không hề có sáng kiến gì mới, mỗi ngày như mọi ngày “Đại Đại chàng giỏi quá” “Bống Bống chàng thật lớn.” (Bống có nghĩa là to, lớn =.=)
**** 1 phút tự kỉ giữa giờ của bạn Min : thắp hương khấn vái Khinh Ba tỷ (hay là tác giả ý), chị ý YY kể chuyện nhiều quá làm mụi bò theo mệt đứt hơi…. hu hu hu….. ****
Có điều thời điểm này Kim Hoạ sĩ không ở trong thành, Diễm Diễm cô nương này ban ngày ban mặt lại ăn mặc như vậy, không biết là muốn câu dẫn Bống bống nhà ai nha.
“Phạm chưởng quầy thực biết ăn nói, ha ha ha.”
Diễm Diễm nghe lời khen của Phạm Khinh Ba xong, trong lòng vô cùng dễ chịu, cười quyến rũ không ngừng, làm cho vật gì đó trước ngực kia cao thấp phập phồng, kích thích biết bao. Tất cả nam nhân có mặt trên đường dường như đều dừng lại, mặt lộ vẻ dâm mị. Nói là dường như, bởi vì còn có một người ngoại lệ.
“Phạm chưởng quầy không giới thiệu một chút sao? Vị công tử này…”
Nhìn thấy Diễm Diễm phóng đãng khiêu khích liếc qua phía Thư Sinh, Phạm Khinh Ba nhẹ nhàng nhíu mi một chút, nhẹ đến nỗi người ta không thể nhận ra, trong nháy mắt kia, nàng đã muốn ngăn trở tầm mắt dụ dỗ của nữ nhân này, nhưng cuối cùng nàng chỉ mặt không chút biểu tình lui ra phía sau từng bước, miễn cưỡng chọt chọt thư sinh đang đứng như trời trồng kia. “Người ta đang hỏi ngươi kia.”
“Hả? A.”
Thư Sinh rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần. Hắn quay đầu nhìn về phía người kia, thấy nàng lộ ngực hở lưng, mày không che dấu chút nào nhíu lại, ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, nhìn khuôn mặt nàng. Lại thấy nàng trang điểm sặc sỡ, lần này khoé miệng liền rũ xuống không thôi, cơ hồ không nặn ra nổi một nụ cười hợp lễ tiết. Cuối cùng chỉ có thể nhìn cái thoa cài tóc trên đỉnh đầu nàng, nhàn nhạt gật đầu hạ lễ: “Tại hạ họ Thư, cô nương có lễ.”
Diễm Diễm thấy hắn hoàn toàn thờ ơ với nàng, mặt mày không khỏi biến sắc, đang định bắn thêm mị nhã với hắn thì thấy Phạm Khinh Ba đứng phía sau hắn mặt mang ý cười, trong lòng đột nhiên hiểu được chút ít, “Ôi, xem ra ta thật thất lễ! Ta còn đang nghĩ nam nhân này vì sao lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, thì ra đây chính là tân sủng trong truyền thuyết của Phạm chưởng quầy a. Chậc chậc, ngươi dạy cũng thật tốt, khi nào phải truyền thụ cho tỷ muội mấy chiêu nha.
Trong truyền thuyết… Tân sủng…?
Xin hỏi, Hoàng triều bị biến thành thế giới nữ tôn khi nào vậy? Lại nói, những lời kia rốt cuộc là ai nói?
Phạm Khinh Ba trong lòng cảm thấy thật vớ vẩn, lại chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, nàng lười nhất là giải thích với người không liên quan.
Nụ cười này của nàng, ở trong mắt mọi người tự nhiên biến thành cam chịu. Trong lòng Thư Sinh mừng rỡ, cũng thuận mắt nhìn Diễm Diễm thêm cái nữa, chỉ là hai chữ “tân sủng” này vô cùng không ổn. “Vị cô nương này, ngươi nghĩ sai rồi, tại hạ không phải……. A.” Chữ sủng quả nhiên là không thể nói nên lời nha.
Phạm Khinh Ba khoát tay, nheo mắt lại, tên ngốc này dám phủi sạch quan hệ với nàng?
Tuy rằng nàng cũng luôn luôn phủi sạch như vậy, nhưng lời này từ trong miệng hắn nói ra, làm sao lại có cảm giác khác khác?
“Di, không phải tân sủng? Chẳng lẽ là nhân tình cũ?”
Diễm Diễm che miệng kinh hô, ai nha nha nhìn người không thể nhìn bề ngoài a, không thể tưởng được Phạm chưởng quầy này lại có bản lĩnh bắt cá hai tay, vừa chia tay với Chu giáo uý liền lập tức đổi một người khác…. Trời a, không phải là Chu giáo uý đã biết nàng có một người nam nhân khác nên mới đá nàng đó chứ? Phạm Khinh Ba này quả thật là một quyển bí văn.
—— Năng lực não bổ tám nhảm về các chuyện xưa của nhân dân Hoàng triều cho tới bây giờ đều không bị hạn chế bởi giới tính lẫn nghề nghiệp.
Thư Sinh hiển nhiên đối với cách nói “Nhân tình cũ” này cũng vô cùng không hài lòng, quan hệ của hắn và Phạm cô nương là mối quan hệ thần thánh như thế, sao có thể dùng những từ “tân sủng” “nhân tình cũ” tục tằng kém đẹp như vậy để hình dung?
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng tắp, dồn khí đan điền cất cao giọng nói: “Phạm cô nương vừa rồi đã đáp ứng cùng tại hạ thành hôn, ít ngày nữa sẽ có sính lễ.”
Khụ khụ khụ khụ khụ…
Lời này vừa nói ra, dân chúng bên cạnh luôn luôn ngụy trang thành người đi đường trộm quan sát tình huống bên này đã vây quanh họ, rầm rầm ầm ầm, người trước ngã xuống, người sau vừa tiến lên cũng ngã sấp xuống. Mà cái người nào đó bị nước miếng của mình làm cho sắc, khụ khụ đến đen kịt cả trời, đương nhiên chính là Phạm Khinh Ba “đã đáp ứng thành hôn” mà không hề hay biết.
Thư Sinh thấy nàng khụ đến hai mắt đỏ bừng, vội vàng tiến đến xoa xoa lưng giúp nàng, bị xem thường hất tay ra, nhưng vẫn kiên nhẫn tiến đến…
Diễm Diễm đứng một bên hoàn toàn không ngờ mình vừa thuận miệng hỏi một câu thế nhưng lại khơi ra một cái đại bát quái, cái miệng khẽ nhếch lên, biểu tình chợt trở nên buồn cười, còn có một nửa vẻ quyến rũ. Nửa ngày sau rốt cuộc mới phản ứng lại……. “Các ngươi đã ước hôn? Khi nào vậy? Trước hay sau khi chia tay với Chu giáo uý?”
Nàng vừa hỏi, phảng phất như phá vỡ con đê trước cơn đại hồng thuỷ, ý dân rào rạt vọt tới.
Quần chúng vây xem cũng bất chấp nãy giờ nguỵ trang bền ào ào đi qua, bảy miệng tám lời bắt đầu hỏi dồn dập: “Xin hỏi Phạm chưởng quầy ngươi muốn thật sự lập gia đình hay là lợi dụng nam nhân này khiến Tiểu Bá Vương ghen?” “Ngươi và Tiểu Bá Vương tiến triển đến mối quan hệ gì? Hắn bội tình bạc nghĩa với ngươi sao?” “Ngươi và nam nhân này tiến triển đến mối quan hệ gì? Các người không phải là mang thai nên phải thành hôn chứ?”
Đương nhiên, còn có một phần vấn đề là hỏi Thư Sinh.
“Xin hỏi ngươi là loại người nào? Ngươi không sợ Tiểu Bá Vương sao? Dám cưới nữ nhân của hắn? Ngươi không sợ Khinh Bạc nữ cắm sừng sao? Ngươi xác định đứa nhỏ trong bụng nàng là của ngươi sao? Ngươi không sợ phải nuôi con của kẻ khác sao?”
Tình huống hỗn loạn vô cùng. Bầy đàn dân chúng này mắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh điên rồ, từng bước tới gần.
Phạm Khinh Ba trước tiên liền bị Thư Sinh ôm vào trong ngực, khi nàng cảm giác được cơ bắp toàn thân hắn trở nên cứng ngắn xiết chặt một cách kì quái, nàng bắt đầu bi ai thay cho đám quần chúng kia. Không cần nhìn cũng biết người nào đó đã biến hoá, bởi vì nàng lại ngửi thấy cỗ dương khí luôn luôn hấp dẫn nàng kia. AAA, nói như vậy thế nào lại cảm thấy nàng là yêu quái chuyên hút máu người a… (Min: cái gì… ca biến thành sói à… *hắc hắc*
“Các vị tạm thời yên lặng một chút.”
Thanh âm ôn nhuận, ngữ khí bình thản, cho dù là ở trong không khí huyên náo cỡ nào cũng như thể có sức mạnh vô địch truyền vào trong tai mỗi người.
“Tại hạ là loại người nào, có sợ cái gì hay không, chỉ cần nói cho Phạm cô nương biết. Cũng giống như vậy, Phạm cô nương là người như thế nào cũng không đến lượt phải báo cáo với các vị. Quân tử dù có nói đùa cũng không nói ra ác ngôn. Tại hạ xin khuyên các vị tu thân dưỡng tính, đừng làm tổn hại đức hạnh, tự mình làm cho mình mất mặt.”
Rõ ràng ngữ điệu không hề dài dòng lắt léo, nhưng lại mang theo một cỗ áp lực làm cho người ta không thở nổi.
Rõ ràng là một bộ dáng trói gà không chặt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đại khai sát giới.
Không biết từ lúc nào, đám người đã im lặng. Bọn họ nhìn nam nhân một khắc trước còn lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi lại đột nhiên trở nên mềm mại, hơi gật đầu mỉm cười lễ độ nho nhã với mọi người, nói: “Làm ơn cho đi nhờ, đa tạ.”
Sau đó bọn họ rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng lại bị một lực đạo không biết từ đâu mà đến đẩy văng ra bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cầm tay Phạm Khinh ba từng bước từng bước thản nhiên rời đi, mà Khinh Bạc nữ đi phía sau hắn, dường như thật nhu thuận ôn nhu, đi vài bước ra liền quay đầu giơ ngón giữa lên khiêu khích bọn họ.
Chờ lúc bọn họ phục hồi lại tinh thần mới phát hiện bản thân thế nhưng lại bị một Thư Sinh nho nhã yếu ớt nói mấy câu nhẹ bỗng liền sợ tới mức không dám cử động, trên mặt quả thực không nhịn được tức giận. Không biết có ai nói một câu “Cái nam nhân kia chắc chắn biết pháp thuật”, mọi người nghe thế như thức tỉnh, ào ào phụ hoạ “Đúng vậy, vừa rồi ta mới nhìn thoáng qua hắn một chút liền cảm thấy đau đầu” “Ừ, còn ta chỉ có ý thức hơi thanh tỉnh còn tay chân tự nhiên không có khả năng nhúc nhích.”…
Đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu pháp thuận, trên mặt mọi người khôi phục lại vài phần sáng rọi. Sau đó mọi người liền chạy khắp nơi đưa chuyện, khẩn cấp muốn đe phát hiện này chia xẻ ra ngoài.
Mà trong khi mọi người dùng hết sức lực để tuyên truyền cho câu chuyện bát quái mới của mình, hai người Thư Phạm làm nhân vật chính cũng không nhàn rỗi.
Trong một gian phòng trên lầu hai của Thập lí hương. Tiểu nhị đi vào đem theo rượu và thức ăn, nhìn nhìn hai người vẻ mặt dị thường khác nhau, giống như đang giương cung rút kiếm với nhau, nuốt nuốt nước miếng, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Cái kia, công tử, Phạm chưởng quầy, còn có cái gì muốn phân phó không?”
“Không cần, cám ơn.”
Tiểu nhị như được ân xá “Dạ” một tiếng, sau đó bay nhanh ra khỏi cửa, không quên đóng cửa lại. Khi nghe thấy một tiếng đập bàn cực to phát ra từ trong phòng, tiểu nhị dùng sức vỗ vỗ ngực, hô, may mắn mình chạy nhanh. Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó mới xuống lầy tiếp tục tiếp đón khách.
“Vị khách quan này xin mời vào bên trong! Vị này……. Aaa, là Chu giáo uý! Xin mời Chu giáo uý vào bên trong, Chu giáo uý đi một người sao?”
Chu Tử Sách mặt không chút thay đổi nói: “Hai người.”
Tiểu nhị sửng sốt, nhìn nhìn phía sau hắn, quả nhiên nhìn thấy một vị tiểu thư xiêm y hoa lệ đoan trang hào phóng, vội vàng cười làm lành, “Aha ha, là tiểu nhân không có mắt, tiểu nhân đáng chết! Hai vị xin mời vào bên trong, trên lầu còn có phòng trống.
Hắn dẫn hai người lên trên lầu, ánh mắt lơ đãng đánh giá một chút, phát hiện không khí khẩn trương giữa hai vị này cũng không kém hai vị trước là bao. Vì thế trong lòng không khỏi thầm nhủ, vài cái người nam nữ này quan hệ thực loạn. Mới lúc trước, là nam này mang nữ kia đến, hiện tại cái nữ kia lại dẫn theo nam khác đến, mà nam này cũng dẫn theo nữ khác đến.
Ai nha, hỏng bét! Cái gian phòng mà trước kia nam này với nữ kia độc chiếm đã nhường cho vị nữ tới trước kia rồi!
Thấy Chu Tử Sách thật sự tiền lại trước gian phòng kia, tiểu nhị đành phải kiên trì cười gượng nói: “Chu, Chu giáo uý, tiểu nhân dẫn nhầm đường, gian phòng này đã có người…”
“Ta có nói nhất định phải là gian này sao?” Chu Tử Sách vẻ mặt đè nén, ngữ khí lạnh lùng âm trầm.
“Vâng vâng vâng, ngài chưa nói, là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đoán lung tung, tiểu nhân liền đưa đại nhân qua một gian khác!”
Tiểu nhị âm thầm thở ra một hơi, may mà Chu Tử Sách không có hỏi bên trong là ai…. Aiz, nếu hắn tâm địa xấu một chút sẽ trực tiếp nói cho Chu Tử Sách biết Phạm chưởng quầy đang ở bên trong cùng một nam nhân khác, như vậy sẽ có trò hay để xem, nhưng cố tình hắc trời sinh thuần khiết thiện lương hoạt bát đáng yêu, nên sẽ không làm loại chuyện này.
Lau lau mồ hôi đầy trên trán, tiểu nhị đưa hai người kia đi vừa bước hai bước, liền nghe thấy trong gian phòng kia truyền đến một trận kêu rên.
“Thư Sinh trong đầu ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì hả a a a a a!”
Thảm rồi thảm rồi, ta nói Phạm chưởng quầy ngươi ở chỗ ước hội với tình nhân cũ hẹn với tình nhân mới làm sao lại cao giọng như vậy a!
Hắn ôm tia hi vọng may mắn cuối cùng, hi vọng Tiểu Bá Vương này không nhận ra thanh âm của Phạm chưởng quầy, vụng trộm nhìn hắn một cái. Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt, vẻ mặt cực kì khó hiểu, ngay cả vị tiểu thư cao quý kia gọi hắn vài tiếng hắn cũng không có phản ứng.
Chết rồi chết rồi, cái này làm sao nhìn lại giống như tiết mục bắt kẻ thông dâm, nhưng lại là mang theo đại lão bà tới bắt tiểu lão bà aaaaaaa!
~ HẾT CHƯƠNG 19 ~
Chương 20: Người mới tình cũ….. (1)
Lại nói cùng lúc này chỗ Phạm Khinh Ba, sau khi tiểu nhị đã lui ra, trong phòng không có người ngoài, vì thế ai đó lộ ra bản chất với thái độ hung dữ, đập bàn thét lớn: “Nói! Vì sao lại bịa đặt ra hôn sự của chúng ta?”
Thư Sinh rụt vai, nhưng lại lập tức nhớ tới bản thân mình không làm gì sai, bèn ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ chưa từng bịa đặt.”
Phạm Khinh Ba tự nhủ phải thật bình tĩnh, đầu óc tên này so với người bình thường khác nhiều lắm lắm, nàng nên thông cảm, nên bao dung, nên nhân nhượng. Rốt cục mới áp chế được lửa giận trong lòng, “Được rồi, vậy đổi cách nói khác, ta đồng ý thành thân với ngươi bao giờ?”
Đổi cách nói như vậy hắn liền hiểu. Thư Sinh như lẽ đương nhiên nói: “Ngay trên đường đó thôi.” Dừng lại một chút, nghĩ đến nàng còn có một vị huynh trưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Xưa thường việc hôn nhân đại sự nên phải có lệnh của cha mẹ lời của bà mối. Huynh trưởng cũng như cha, theo lý mà nói tại hạ nên đi bái phóng lệnh huynh trước mới đúng, tại hạ thật là lo lắng không chu toàn.”
“Công ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, không cần để ý đến hắn —— không đúng! Ai thèm nói về việc này!”
Thư Sinh vẻ mặt không hiểu: vậy bằng không nàng muốn nói việc gì nữa?
“Ta muốn nói !” Hét đến một nửa lại dừng lại, bỗng cảm thấy đối với tên kia luôn hiện ra bộ dáng hồn nhiên vô tội như lẽ đương nhiên, lúc nào cũng chỉ có mình nàng bị làm cho tức giận đến thổi râu trừng mắt hét to, thật sự là …. Rất ngu ngốc.
Bả vai thoáng hạ xuống, lông mày vốn nhếch lên cũng chụp lại thành hình chữ bát (八), Phạm Khinh Ba nằm úp sấp trên bàn, nhìn Thư Sinh, trong ánh mắt phát ra vô hạn ai oán, “Ta muốn nói là, ta rốt cuộc đáp ứng hôn sự khi nào? Vì sao đến nửa điểm ấn tượng ta cũng không có? Thư công tử, Thư đại hiệp à, ngươi xác định ngươi chính tai nghe thấy sao?”
“Cái đó thực ra không có.” Còn không cho nàng chút chút thời gian mà cao hứng, Thư Sinh đã nói tiếp, “Song kì thực là tại hạ tận mắt nhìn thấy.”
Phạm Khinh Ba nghe vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên cái gì đó, chậm rãi ưỡn thẳng lưng, sắc mặt trở nên đông cứng lại, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là, mấy cái chớp mắt như phóng mị nhãn kia của ngươi ở trên đường là có hàm nghĩa sâu xa như vậy nha.”
Thư Sinh hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh , “Người hiểu ta ——
Lời còn chưa dứt, đã thấy Phạm Khinh Ba tuyệt vọng ôm lấy đầu mình tự đập lên bàn, “Đại hiệp à ngài tha cho tiểu nhân đi ! Tiểu nhân thật sự không biết ngài giỏi như vậy đâu! Thật đấy, ngài trình độ rất cao, cái đầu óc bình thường này của tiểu nhân không hiểu nổi lời của người quê ở cách đây bao nhiêu năm ánh sáng như ngài đâu!” Ngươi đúng là người ngoài hành tinh!
Thư Sinh mặc dù hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nhìn động tác của nàng thì đã hiểu, phát hoảng tiến lên tay chân luống cuống đỡ lấy đầu nàng léo đến ngực mình. Thấy nàng vẻ mặt thống khổ, có chút ngây ngốc vụng về vỗ lưng nàng, nói năng lộn xộn an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, quê tại hạ ở Linh Châu Giang Nam, mặc dù cách xa kinh thành một chút, nhưng cũng không cần đến tận bao nhiêu năm…”
Nhìn thấy ánh mắt người trong lòng đã nổi lên sát ý, đang nói liền nghẹn, suy yếu nói thêm: “Song ở quê cũ tại hạ cũng không còn thân thích, chúng ta thành thân cũng có thể không cần quay về đó… Phạm cô nương nguyện ý ở đâu, tại hạ liền ở đó…”
“Vậy thật là… cám ơn ngươi a.” Phạm Khinh Ba lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nháy mắt sau liền nắm lấy cổ áo Thư Sinh, từng chữ từng chút cắn răng nói, “Nói cho hết nguyên nhân hậu quả đi, giải thích rõ ràng ý nghĩa của vài cái chớp mắt kia của ngươi cho ta, bà đây cho dù chết cũng muốn chết một cách rõ ràng!”
Thư Sinh sau khi hồi tưởng lại một chút, nghiêm túc giải thích nói: “Tại hạ lúc nãy dọc trên đường đi đều suy nghĩ về hai chữ nhân duyên. Tuổi của tại hạ cũng không còn nhỏ, đã đến thời điểm để lập gia đình, điểm này Phạm cô nương với tại hạ không thể ngờ là cũng giống nhau……”
Ách, có sát khí… Không, không nhìn là được rồi, phải tiếp tục nói. Min : =.= khổ anh, mắc chứng sợ lão bà trong tương lai
“Cho nên , tại hạ từng đụng qua cô nương, cô nương cũng, ừm, đụng qua tại hạ, đương nhiên, chúng ta cũng cho phép nhau đụng vào…” Dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, uyển chuyển đề nghị, “Phạm cô nương, cắn người không phải một thói quen tốt đâu.”
Phạm Khinh Ba đang cắn cánh tay hắn vẫn không nhả ra, mắt liếc lên phía trên, “Ta thích thế! Ngươi dám quản ta?” Min: chị phải hỏi là anh quản nổi không chứ =))
“Được rồi, tại hạ không quấy rầy nữa, cô nương cứ chậm rãi cắn.” Dù sao bây giờ trên người hắn cũng không có độc, nàng cắn thế nào thì cũng không có việc gì, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. So với lúc nàng vẻ mặt đầy đe doạ hay lúc lười nhác tuỳ hứng… Quả nhiên bộ dáng giương nanh múa vuốt vẫn đáng yêu hơn hẳn. (Yu: bt ah. A thik bị chị ngược ah ,ta cũng mún kiếm người như thế ah ^-^)
Nhưng mà nhìn nàng ra sức cắn như vậy, hắn có nên phối hợp kêu đau một chút không đây?
Thôi, vẫn nên quên đi, hắn không giỏi nói dối, miễn để cho nàng thấy hắn diễn không đạt lại nói hắn không có thành ý, vẫn là tiếp tục phát biểu ý kiến thì tốt hơn.
“Trong tình hình này, nhân duyên là một chuyện, vợ chồng hoà hợp mới chính là chuyện tốt nhất. Mà Phạm cô nương trí tuệ hơn người, hiểu kinh thư, tuy rằng thỉnh thoảng thích nói linh tinh bậy bạ, thỉnh thoảng không đứng đắn cho lắm, thỉnh thoảng tuỳ hứng làm bậy một chút, thỉnh thoảng không khống chế được tính khí, nhưng cũng là một người luôn thấu hiểu lòng ta, một tri âm hiếm có trên đời….”
“Ngươi hiểu lầm.”
Phạm Khinh Ba nhả tay hắn ra ngắt lời, “Trừ điểm thông minh tuyệt đỉnh ngươi nói ta đồng ý ra, những cái khen ngợi kia đều là hiểu lầm. Thực tế chính là ta cả ngày đều thích nói linh tinh bậy bạ, hoàn toàn không đứng đắn chút nào, trời sinh thích tuỳ hứng làm bậy, chả lúc nào khống chế được tính khí cả. Thực dễ nhận thấy, hiểu lầm lớn nhất ở đây chính là…… ta thật sự một chút cũng không hiểu nổi lòng người a vị công tử này!”
Thấy hắn muốn nói lại thôi, sợ càng nói càng lạc đề, nàng vội vàng xua tay, “Quên đi quên đi không nói việc này nữa, ngươi trực tiếp tiến vào vấn đề chính đi.”
Hắn gật gật đầu, phân tích từng chút từng chút nói: “Sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng, tại hạ quyết định chịu trách nhiệm đối với mối quan hệ của chúng ta, nhưng lúc đó là ngại đang ở giữa đường đông người, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu. Cái chớp mắt đầu tiên là để hỏi ý kiến, lúc đấy Phạm cô nương tuy có chút chần chờ, nhưng vẫn chớp mắt đồng ý, lần thứ hai chớp mắt là do không thể tin muốn xác nhận lại, lần này Phạm cô nương, Phạm cô nương không chút chần chờ do dự nào đáp lại tại hạ…”
“Đợi chút, đợi chút! Ngươi làm sao mà biết ánh mắt của ta là có ý tứ gì hả?” Chính nàng còn không hiểu được nữa là. >”<
Thư Sinh có chút ngại ngùng cười, lại lộ ra cái vẻ mặt như lẽ đương nhiên kia, “Bởi vì là người tri âm hiểu lòng nhau a.”
Phạm Khinh Ba hoàn toàn phát điên, đấm ngực…. đương nhiên là ngực Thư Sinh…… đau thương nói: “Thư Sinh trong đầu ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì hả a a a a a!”
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, theo sau đó còn có thanh âm của tiểu nhị: “Khách quan, quấy rầy.”
Phạm Khinh Ba đang hét tạm dừng, cùng Thư Sinh hai mặt nhìn nhau, phút chốc đẩy đối phương ra, vội vội vàng vàng tự cúi đầu sửa sang lại dung nhan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh giương giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng bị mở ra.
Nhìn thấy tiểu nhị, Phạm Khinh Ba quyết định tiên phát chế nhân* “Vừa rồi tranh cãi to tiếng làm ầm ĩ đến các ngươi thật là ngại quá, tuy rằng hơn nửa nguyên nhân trong đó là bởi vì hiệu quả cách âm của phòng chỗ các ngươi quá kém.”
(*tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu ~ ra tay trước để kiềm chế đồi phương)
Nàng cho rằng tiểu nhị là nhận được phản ánh của các khách nhân dưới lầu nên mới đến nhắc nhở nàng nhỏ giọng một chút mà thôi. Ai ngờ hắn thần sắc xấu hổ đứng sang bên cạnh, phía sau thế nhưng lại có một người quen thuộc đi vào, trong nháy mắt khiến nàng trợn tròn con ngươi. Còn chưa hết, trong khi nàng còn chưa kịp thu hồi biểu bình kinh ngạc, đã thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, là một nữ nhân nàng hoàn toàn không biết, vì thế nàng thuận tiện cũng mở lớn miệng lần nữa.
“Chu giáo úy nói muốn cùng các vị ngồi chung 1 bàn!”
Tiểu nhị sau khi bỏ lại những lời này liền như lửa cháy đến mông bỏ chạy, thật đúng là không có đạo đức nghề nghiệp.
Vì vậy chỉ còn lại người mới tình cũ ngồi cùng một chỗ, muốn hoà thuận vui vẻ… Đó là không có khả năng.
“Tại hạ họ Thư tên Sinh, tên chữ Cần Chi, chư vị có lễ(đại khái là câu chào).”
Chỉ có Thư Sinh không chịu ảnh hưởng gì, còn lo liệu lễ tiết, bình tĩnh tự nhiên mà đánh vỡ trầm mặc. Phạm Khinh Ba ngại ngùng vội vàng vùi đầu ăn cơm, Chu Tử Sách vội vàng gấp gáp trừng mắt nhìn người, không rảnh hùa theo. Cuối cùng vẫn là vị tiểu thư bên cạnh Chu Tử Sách kia đứng dậy đáp lễ .
“Tiểu nữ Từ thị, ra mắt Thư công tử, ra mắt Phạm cô nương.”
Bị điểm danh… Phạm Khinh Ba nuốt cơm xuống, ngẩng đầu, “Từ tiểu thư có lễ.”
Nàng nghĩ nàng đại khái đã biết cái việc nàng vốn nên biết nhưng lại chưa kịp biết kia là gì. Kết hợp với tình huống mấy ngày hôm nay nàng đã đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn tiêu đề buôn chuyện của mấy ngày nay chắc hẳn là “Tiểu Bá Vương sắp tổ chức hôn lễ với người yêu mới, Khinh Bạc nữ quá đau khổ vì bị vứt bỏ liền mất tích.”
Vì Từ tiểu thư này dịu dàng hào phóng, tuy là trên người mặc đều là đồ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tính khí kiêu sa của một số các tiểu thư nhà cao cửa rộng khác, cử chỉ tuy nhiều lễ nghĩa nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quái đản khác người, đủ thấy xuất thân của nàng đúng là tiểu thư khuê tú con nhà thế gia, tuy Chu Tử Sách con nhà tướng nhưng thật ra lại càng tăng thêm phần hợp nhau.
Trong lúc Phạm Khinh Ba quan sát Từ gia tiểu thư, nàng kia cũng đồng thời quan sát vị “kì” nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành này.
Dung mạo thanh tú, là người quang minh lỗi lạc. Đôi mắt linh hoạt, là người tuỳ hứng. Khoé miệng cười nhẹ, khuôn miệng nhỏ nhắn, là người có tính hài hước.
Quả nhiên không hổ là người trong lòng Chu gia công tử a. Có thể thấy được lời đồn trên phố là vớ vẩn cỡ nào, theo nàng thấy, vị Phạm cô nương này chính là khác những người thường thôi, cũng giống như những nữ nhi dám yêu dám hận trong các cuốn tiểu thuyết của Hoan Hỉ Thiên vậy, chẳng thấy có phần không chịu nổi như mọi người thường nói? Cái gì mà ngả ngớn phóng đãng, mạnh mẽ vô lễ, bao nhiêu tồi tệ với phỉ báng.
Phía này căng phòng là hai nữ nhân đang bốn mắt nhìn nhau, sinh ra ý tứ như “Thân thiết từ lâu”, thật có chút ngưỡng mộ.
Còn bên này hai nam nhân nhìn nhau lại không biết là có tư vị gì.
Chu Tử Sách một tay kéo Từ tiểu thư đến bên cạnh, nhìn thẳng vào Phạm Khinh Ba, thanh âm lạnh lùng nói: “Vị này là nữ nhi của đương kim đại học sĩ, là vị hôn thê của ta, tốt xấu gì cũng đã từng quen biết nhau, nàng không thể vui vẻ một chút sao?”
Rõ ràng lần trước khi gặp mặt hắn nói những lời tuyệt tình, cũng hận nàng vô tâm, nhưng đúng là vẫn không thể buông tay. Không thể buông tay, nhưng cũng không thể nắm bắt. Cho dù tự nhủ với bản thân trăm ngàn lần không nên lại kích động vì nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của nàng vẫn không nhịn được tức giận không thôi. Nếu nàng đối xử lãnh đạm, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng nàng vẫn có tình ý với hắn. Nhưng nàng bình thản, chứng tỏ nàng thật sự đã hoàn toàn buông tay, không lưu luyến chút nào. Mà đây đúng là điều hắn không thể chịu đựng nổi.
Từ tiểu thư hơi hơi nhíu mày vì động tác của Chu Tử Sách, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Phạm Khinh Ba gật gật đầu.
Phạm Khinh Ba cười với nàng. Tuy rằng cảm thấy chúc phúc cho đối tượng mới của người tình cũ có vẻ mờ ám như là vẫn còn lưu luyến gì, thật sự có vẻ giả tạo lắm, nhưng nếu đây là điều hắn muốn, như vậy nàng cũng chỉ nên nghe lời nói cho đúng, “Chúc mừng hai vị.”
Cảm giác giọng mình có điểm bình thản, sợ người ta lại cho rằng mình nói một đằng nghĩ một nẻo, vì thế nàng lại bỏ thêm một câu: “Hai vị môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, sau này nhất định có thể hạnh phúc mĩ mãn.”
Câu này chính là phát ra từ đáy lòng nàng, lại chọc giận Chu Tử Sách luôn luôn đè nén đau khổ kia. “Môn đăng hộ đối chết tiệt!”
Chương 20: Người mới tình cũ….. (1)
Lại nói cùng lúc này chỗ Phạm Khinh Ba, sau khi tiểu nhị đã lui ra, trong phòng không có người ngoài, vì thế ai đó lộ ra bản chất với thái độ hung dữ, đập bàn thét lớn: “Nói! Vì sao lại bịa đặt ra hôn sự của chúng ta?”
Thư Sinh rụt vai, nhưng lại lập tức nhớ tới bản thân mình không làm gì sai, bèn ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ chưa từng bịa đặt.”
Phạm Khinh Ba tự nhủ phải thật bình tĩnh, đầu óc tên này so với người bình thường khác nhiều lắm lắm, nàng nên thông cảm, nên bao dung, nên nhân nhượng. Rốt cục mới áp chế được lửa giận trong lòng, “Được rồi, vậy đổi cách nói khác, ta đồng ý thành thân với ngươi bao giờ?”
Đổi cách nói như vậy hắn liền hiểu. Thư Sinh như lẽ đương nhiên nói: “Ngay trên đường đó thôi.” Dừng lại một chút, nghĩ đến nàng còn có một vị huynh trưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Xưa thường việc hôn nhân đại sự nên phải có lệnh của cha mẹ lời của bà mối. Huynh trưởng cũng như cha, theo lý mà nói tại hạ nên đi bái phóng lệnh huynh trước mới đúng, tại hạ thật là lo lắng không chu toàn.”
“Công ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, không cần để ý đến hắn —— không đúng! Ai thèm nói về việc này!”
Thư Sinh vẻ mặt không hiểu: vậy bằng không nàng muốn nói việc gì nữa?
“Ta muốn nói !” Hét đến một nửa lại dừng lại, bỗng cảm thấy đối với tên kia luôn hiện ra bộ dáng hồn nhiên vô tội như lẽ đương nhiên, lúc nào cũng chỉ có mình nàng bị làm cho tức giận đến thổi râu trừng mắt hét to, thật sự là …. Rất ngu ngốc.
Bả vai thoáng hạ xuống, lông mày vốn nhếch lên cũng chụp lại thành hình chữ bát (八), Phạm Khinh Ba nằm úp sấp trên bàn, nhìn Thư Sinh, trong ánh mắt phát ra vô hạn ai oán, “Ta muốn nói là, ta rốt cuộc đáp ứng hôn sự khi nào? Vì sao đến nửa điểm ấn tượng ta cũng không có? Thư công tử, Thư đại hiệp à, ngươi xác định ngươi chính tai nghe thấy sao?”
“Cái đó thực ra không có.” Còn không cho nàng chút chút thời gian mà cao hứng, Thư Sinh đã nói tiếp, “Song kì thực là tại hạ tận mắt nhìn thấy.”
Phạm Khinh Ba nghe vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên cái gì đó, chậm rãi ưỡn thẳng lưng, sắc mặt trở nên đông cứng lại, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là, mấy cái chớp mắt như phóng mị nhãn kia của ngươi ở trên đường là có hàm nghĩa sâu xa như vậy nha.”
Thư Sinh hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh , “Người hiểu ta ——
Lời còn chưa dứt, đã thấy Phạm Khinh Ba tuyệt vọng ôm lấy đầu mình tự đập lên bàn, “Đại hiệp à ngài tha cho tiểu nhân đi ! Tiểu nhân thật sự không biết ngài giỏi như vậy đâu! Thật đấy, ngài trình độ rất cao, cái đầu óc bình thường này của tiểu nhân không hiểu nổi lời của người quê ở cách đây bao nhiêu năm ánh sáng như ngài đâu!” Ngươi đúng là người ngoài hành tinh!
Thư Sinh mặc dù hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nhìn động tác của nàng thì đã hiểu, phát hoảng tiến lên tay chân luống cuống đỡ lấy đầu nàng léo đến ngực mình. Thấy nàng vẻ mặt thống khổ, có chút ngây ngốc vụng về vỗ lưng nàng, nói năng lộn xộn an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, quê tại hạ ở Linh Châu Giang Nam, mặc dù cách xa kinh thành một chút, nhưng cũng không cần đến tận bao nhiêu năm…”
Nhìn thấy ánh mắt người trong lòng đã nổi lên sát ý, đang nói liền nghẹn, suy yếu nói thêm: “Song ở quê cũ tại hạ cũng không còn thân thích, chúng ta thành thân cũng có thể không cần quay về đó… Phạm cô nương nguyện ý ở đâu, tại hạ liền ở đó…”
“Vậy thật là… cám ơn ngươi a.” Phạm Khinh Ba lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nháy mắt sau liền nắm lấy cổ áo Thư Sinh, từng chữ từng chút cắn răng nói, “Nói cho hết nguyên nhân hậu quả đi, giải thích rõ ràng ý nghĩa của vài cái chớp mắt kia của ngươi cho ta, bà đây cho dù chết cũng muốn chết một cách rõ ràng!”
Thư Sinh sau khi hồi tưởng lại một chút, nghiêm túc giải thích nói: “Tại hạ lúc nãy dọc trên đường đi đều suy nghĩ về hai chữ nhân duyên. Tuổi của tại hạ cũng không còn nhỏ, đã đến thời điểm để lập gia đình, điểm này Phạm cô nương với tại hạ không thể ngờ là cũng giống nhau……”
Ách, có sát khí… Không, không nhìn là được rồi, phải tiếp tục nói. Min : =.= khổ anh, mắc chứng sợ lão bà trong tương lai
“Cho nên , tại hạ từng đụng qua cô nương, cô nương cũng, ừm, đụng qua tại hạ, đương nhiên, chúng ta cũng cho phép nhau đụng vào…” Dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, uyển chuyển đề nghị, “Phạm cô nương, cắn người không phải một thói quen tốt đâu.”
Phạm Khinh Ba đang cắn cánh tay hắn vẫn không nhả ra, mắt liếc lên phía trên, “Ta thích thế! Ngươi dám quản ta?” Min: chị phải hỏi là anh quản nổi không chứ =))
“Được rồi, tại hạ không quấy rầy nữa, cô nương cứ chậm rãi cắn.” Dù sao bây giờ trên người hắn cũng không có độc, nàng cắn thế nào thì cũng không có việc gì, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. So với lúc nàng vẻ mặt đầy đe doạ hay lúc lười nhác tuỳ hứng… Quả nhiên bộ dáng giương nanh múa vuốt vẫn đáng yêu hơn hẳn. (Yu: bt ah. A thik bị chị ngược ah ,ta cũng mún kiếm người như thế ah ^-^)
Nhưng mà nhìn nàng ra sức cắn như vậy, hắn có nên phối hợp kêu đau một chút không đây?
Thôi, vẫn nên quên đi, hắn không giỏi nói dối, miễn để cho nàng thấy hắn diễn không đạt lại nói hắn không có thành ý, vẫn là tiếp tục phát biểu ý kiến thì tốt hơn.
“Trong tình hình này, nhân duyên là một chuyện, vợ chồng hoà hợp mới chính là chuyện tốt nhất. Mà Phạm cô nương trí tuệ hơn người, hiểu kinh thư, tuy rằng thỉnh thoảng thích nói linh tinh bậy bạ, thỉnh thoảng không đứng đắn cho lắm, thỉnh thoảng tuỳ hứng làm bậy một chút, thỉnh thoảng không khống chế được tính khí, nhưng cũng là một người luôn thấu hiểu lòng ta, một tri âm hiếm có trên đời….”
“Ngươi hiểu lầm.”
Phạm Khinh Ba nhả tay hắn ra ngắt lời, “Trừ điểm thông minh tuyệt đỉnh ngươi nói ta đồng ý ra, những cái khen ngợi kia đều là hiểu lầm. Thực tế chính là ta cả ngày đều thích nói linh tinh bậy bạ, hoàn toàn không đứng đắn chút nào, trời sinh thích tuỳ hứng làm bậy, chả lúc nào khống chế được tính khí cả. Thực dễ nhận thấy, hiểu lầm lớn nhất ở đây chính là…… ta thật sự một chút cũng không hiểu nổi lòng người a vị công tử này!”
Thấy hắn muốn nói lại thôi, sợ càng nói càng lạc đề, nàng vội vàng xua tay, “Quên đi quên đi không nói việc này nữa, ngươi trực tiếp tiến vào vấn đề chính đi.”
Hắn gật gật đầu, phân tích từng chút từng chút nói: “Sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng, tại hạ quyết định chịu trách nhiệm đối với mối quan hệ của chúng ta, nhưng lúc đó là ngại đang ở giữa đường đông người, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu. Cái chớp mắt đầu tiên là để hỏi ý kiến, lúc đấy Phạm cô nương tuy có chút chần chờ, nhưng vẫn chớp mắt đồng ý, lần thứ hai chớp mắt là do không thể tin muốn xác nhận lại, lần này Phạm cô nương, Phạm cô nương không chút chần chờ do dự nào đáp lại tại hạ…”
“Đợi chút, đợi chút! Ngươi làm sao mà biết ánh mắt của ta là có ý tứ gì hả?” Chính nàng còn không hiểu được nữa là. >”<
Thư Sinh có chút ngại ngùng cười, lại lộ ra cái vẻ mặt như lẽ đương nhiên kia, “Bởi vì là người tri âm hiểu lòng nhau a.”
Phạm Khinh Ba hoàn toàn phát điên, đấm ngực…. đương nhiên là ngực Thư Sinh…… đau thương nói: “Thư Sinh trong đầu ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì hả a a a a a!”
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, theo sau đó còn có thanh âm của tiểu nhị: “Khách quan, quấy rầy.”
Phạm Khinh Ba đang hét tạm dừng, cùng Thư Sinh hai mặt nhìn nhau, phút chốc đẩy đối phương ra, vội vội vàng vàng tự cúi đầu sửa sang lại dung nhan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh giương giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng bị mở ra.
Nhìn thấy tiểu nhị, Phạm Khinh Ba quyết định tiên phát chế nhân* “Vừa rồi tranh cãi to tiếng làm ầm ĩ đến các ngươi thật là ngại quá, tuy rằng hơn nửa nguyên nhân trong đó là bởi vì hiệu quả cách âm của phòng chỗ các ngươi quá kém.”
(*tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu ~ ra tay trước để kiềm chế đồi phương)
Nàng cho rằng tiểu nhị là nhận được phản ánh của các khách nhân dưới lầu nên mới đến nhắc nhở nàng nhỏ giọng một chút mà thôi. Ai ngờ hắn thần sắc xấu hổ đứng sang bên cạnh, phía sau thế nhưng lại có một người quen thuộc đi vào, trong nháy mắt khiến nàng trợn tròn con ngươi. Còn chưa hết, trong khi nàng còn chưa kịp thu hồi biểu bình kinh ngạc, đã thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, là một nữ nhân nàng hoàn toàn không biết, vì thế nàng thuận tiện cũng mở lớn miệng lần nữa.
“Chu giáo úy nói muốn cùng các vị ngồi chung 1 bàn!”
Tiểu nhị sau khi bỏ lại những lời này liền như lửa cháy đến mông bỏ chạy, thật đúng là không có đạo đức nghề nghiệp.
Vì vậy chỉ còn lại người mới tình cũ ngồi cùng một chỗ, muốn hoà thuận vui vẻ… Đó là không có khả năng.
“Tại hạ họ Thư tên Sinh, tên chữ Cần Chi, chư vị có lễ(đại khái là câu chào).”
Chỉ có Thư Sinh không chịu ảnh hưởng gì, còn lo liệu lễ tiết, bình tĩnh tự nhiên mà đánh vỡ trầm mặc. Phạm Khinh Ba ngại ngùng vội vàng vùi đầu ăn cơm, Chu Tử Sách vội vàng gấp gáp trừng mắt nhìn người, không rảnh hùa theo. Cuối cùng vẫn là vị tiểu thư bên cạnh Chu Tử Sách kia đứng dậy đáp lễ .
“Tiểu nữ Từ thị, ra mắt Thư công tử, ra mắt Phạm cô nương.”
Bị điểm danh… Phạm Khinh Ba nuốt cơm xuống, ngẩng đầu, “Từ tiểu thư có lễ.”
Nàng nghĩ nàng đại khái đã biết cái việc nàng vốn nên biết nhưng lại chưa kịp biết kia là gì. Kết hợp với tình huống mấy ngày hôm nay nàng đã đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn tiêu đề buôn chuyện của mấy ngày nay chắc hẳn là “Tiểu Bá Vương sắp tổ chức hôn lễ với người yêu mới, Khinh Bạc nữ quá đau khổ vì bị vứt bỏ liền mất tích.”
Vì Từ tiểu thư này dịu dàng hào phóng, tuy là trên người mặc đều là đồ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tính khí kiêu sa của một số các tiểu thư nhà cao cửa rộng khác, cử chỉ tuy nhiều lễ nghĩa nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quái đản khác người, đủ thấy xuất thân của nàng đúng là tiểu thư khuê tú con nhà thế gia, tuy Chu Tử Sách con nhà tướng nhưng thật ra lại càng tăng thêm phần hợp nhau.
Trong lúc Phạm Khinh Ba quan sát Từ gia tiểu thư, nàng kia cũng đồng thời quan sát vị “kì” nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành này.
Dung mạo thanh tú, là người quang minh lỗi lạc. Đôi mắt linh hoạt, là người tuỳ hứng. Khoé miệng cười nhẹ, khuôn miệng nhỏ nhắn, là người có tính hài hước.
Quả nhiên không hổ là người trong lòng Chu gia công tử a. Có thể thấy được lời đồn trên phố là vớ vẩn cỡ nào, theo nàng thấy, vị Phạm cô nương này chính là khác những người thường thôi, cũng giống như những nữ nhi dám yêu dám hận trong các cuốn tiểu thuyết của Hoan Hỉ Thiên vậy, chẳng thấy có phần không chịu nổi như mọi người thường nói? Cái gì mà ngả ngớn phóng đãng, mạnh mẽ vô lễ, bao nhiêu tồi tệ với phỉ báng.
Phía này căng phòng là hai nữ nhân đang bốn mắt nhìn nhau, sinh ra ý tứ như “Thân thiết từ lâu”, thật có chút ngưỡng mộ.
Còn bên này hai nam nhân nhìn nhau lại không biết là có tư vị gì.
Chu Tử Sách một tay kéo Từ tiểu thư đến bên cạnh, nhìn thẳng vào Phạm Khinh Ba, thanh âm lạnh lùng nói: “Vị này là nữ nhi của đương kim đại học sĩ, là vị hôn thê của ta, tốt xấu gì cũng đã từng quen biết nhau, nàng không thể vui vẻ một chút sao?”
Rõ ràng lần trước khi gặp mặt hắn nói những lời tuyệt tình, cũng hận nàng vô tâm, nhưng đúng là vẫn không thể buông tay. Không thể buông tay, nhưng cũng không thể nắm bắt. Cho dù tự nhủ với bản thân trăm ngàn lần không nên lại kích động vì nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của nàng vẫn không nhịn được tức giận không thôi. Nếu nàng đối xử lãnh đạm, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng nàng vẫn có tình ý với hắn. Nhưng nàng bình thản, chứng tỏ nàng thật sự đã hoàn toàn buông tay, không lưu luyến chút nào. Mà đây đúng là điều hắn không thể chịu đựng nổi.
Từ tiểu thư hơi hơi nhíu mày vì động tác của Chu Tử Sách, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Phạm Khinh Ba gật gật đầu.
Phạm Khinh Ba cười với nàng. Tuy rằng cảm thấy chúc phúc cho đối tượng mới của người tình cũ có vẻ mờ ám như là vẫn còn lưu luyến gì, thật sự có vẻ giả tạo lắm, nhưng nếu đây là điều hắn muốn, như vậy nàng cũng chỉ nên nghe lời nói cho đúng, “Chúc mừng hai vị.”
Cảm giác giọng mình có điểm bình thản, sợ người ta lại cho rằng mình nói một đằng nghĩ một nẻo, vì thế nàng lại bỏ thêm một câu: “Hai vị môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, sau này nhất định có thể hạnh phúc mĩ mãn.”
Câu này chính là phát ra từ đáy lòng nàng, lại chọc giận Chu Tử Sách luôn luôn đè nén đau khổ kia. “Môn đăng hộ đối chết tiệt!”
~HẾT CHƯƠNG 20 ~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét