Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Cô nương – Chương 17 - 18





Edit : Min


Chương 17 : Dám đoạt nam nhân của lão nương…

Ảnh điệp* là linh vật độc nhất vô nhị của Ảnh các hoàng gia, mỗi ảnh vệ đều có ảnh điệp riêng, nó có thể truy tìm theo một linh vật khác —— truy hồn hương. Lần trước vào cung, Vân Thải Thải đã tặng Phạm Khinh Ba một tá tên lệnh cùng với mấy khối đá truy hồn hương để đề phòng bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới lần này thật sự dùng đến.

(*điệp : con bướm)

Càng không nghĩ tới là, người nhìn thấy tín hiệu mà đuổi theo lại không phải là một ảnh vệ bình thường, mà lại chính là một cố nhân của nàng.

“Mĩ Nhân ca ca! Sao lại là ngươi? Ngươi không phải là đang xuống Giang Nam làm việc sao?”

Người vừa tới mỉm cười, “Trên đường trở về vừa vặn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu ngươi phát, liền tới đây nhìn xem.”

Phạm Khinh Ba quá đỗi vui mừng xông đến, “Mau để muội muội kiểm tra một chút ngươi ở xa một mình lâu như vậy có chiếu cố bản thân tốt hay không nào…” Nắm lấy tất cả cơ hội có thể giở trò, nha, đậu hũ của đệ nhất mỹ nhân kinh thành quả nhiên trơn mềm ăn ngon hơn bình thường a!


Người bị đánh lén phi lễ còn chưa kịp phải ứng, đã thấy nữ nhân háo sắc trước mặt này bị xách đi giống như con gà rồi.

“Uy uy, Thư Sinh ngươi làm cái gì vậy!”

Trong lòng Thư Sinh tức giận việc nàng đối với nam nhân xa lạ lại thân thiết như vậy, vì thế ngoài cười nhưng trong không cười dùng lời nói nàng mới nói cách đâu không lâu “kính” lại nàng: “Phạm cô nương, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.”

(*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ : Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa)

Lúc này, năm người của Quỷ Cốc dường như rốt cục mới từ trong dung mạo tuyệt mĩ của người vừa tới tỉnh lại, cao giọng quát: “Người tới là ai?”

Thư Sinh đối với vấn đề này cũng có chút quan tâm, giương mắt nhìn lên, nam nhân đẹp đến kì quái kia khí định thần nhàn* phun ra ba chữ: “Công Dã Bạch.”

(* thoát ý là thong dong bình tĩnh)

Lệ quỷ thần sắc biến đổi, “Đế sư Công Dã Bạch?”

Bên cạnh lập tức có một giọng nữ nhân xen vào bổ sung thêm: “Là đệ nhất mĩ nhân của kinh thành liên tục trong mười lăm năm nay, được các quan lại bầu chọn là đồng liêu được chào đón nhất, các thiếu nữ bầu chọn là phu quân như ý nhất, các quả phụ bầu chọn là đối tượng tình một đem phù hợp nhất, đế sư tiền nhiệm, thái phó (thầy dạy) thái tử đương nhiệm – Công Dã Bạch.”

Các lời phía trước nàng nói, Thư Sinh không có cảm giác gì, nhưng nghe đến câu “phu quân như ý được chào đón nhất” thì hắn bỗng chú ý, lại nghĩ đến Phạm Khinh Ba đã lớn tuổi không tính là thiếu nữ mới trầm tĩnh lại. Lại nghe đến câu “đối tượng tình một đêm phù hợp nhất”, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tuy rằng Phạm Khinh Ba không phải quả phụ, nhưng nàng trước đó nói một đống lý luận “hưng chi sở chí”, thấy thế nào cũng giống người sẽ đi tìm tình một đêm…

Dù chưa quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt bao hàm nồng đậm địch ý, Công Dã Bạch bật cười.

“Công Dã Bạch, Quỷ Cốc ta cũng mới triều đình luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi sẽ không muốn xen vào việc của người khác, phá hỏng quy củ này?”

Lệ quỷ cau mày, hắn thật sự không muốn trở thành kẻ thù của Công Dã Bạch. Người này ngoại trừ có võ công cao cường, hơn nữa còn là trọng thần trong triều, thêm nữa lại cùng thái sơn bắc đầu của võ lâm là Thành Hề công tử của Lí gia tại Giang Nam có giao tình thân thiết. Đắc tội với hắn, cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với triều đình và Giang Nam Lí gia, thế nào cũng không sống nổi.

Công Dã Bạch khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta đến đây không phải để xen vào việc của người khác. Chính là hiện giờ muội muội của ta bị các ngươi bắt giữ, kẻ làm huynh trưởng đến cứu muội muội, làm sao có thể coi là làm việc rảnh rỗi?”

“Muội muội của ngươi ngươi có thể tự nhiên mang đi, nhưng là Ngân Thư Sinh này, ta phải mang về!”

Nếu sớm biết nữ nhân này phiền toái như vậy hắn nhất định sẽ không mang nàng theo. Lệ quỷ trong lòng hối hận không thôi.

Thư Sinh nghe vậy, bàn tay đang xách Phạm Khinh Ba lập tức buông lỏng, tiến lên nói: “Quỷ huynh đài nói đúng. Đây vốn là ân oán của tại hạ và Quỷ cốc, không liên quan gì đến Phạm cô nương. Đúng lúc tại hạ cũng có lời muốn nói cùng cốc chủ Quỷ cốc, theo các ngươi về cốc cũng tốt.”

Nói xong hắn lại quay lại, chống lại ánh mắt đang mãnh liệt trợn lên của Phạm Khinh Ba, nỗi lòng tràn ngập thoáng chốc nghẹn lại.

Phạm Khinh Ba hai tay khoanh trước ngực, cằm nâng lên, mặt không chút thay đổi nói với hắn, “Ngươi không cần nói với ta rằng, cái gọi là có lời muốn nói cùng cái gì cái gì cốc chủ chính là muốn cùng hắn giảng giải đạo nghĩa quân tử, khuyên hắn tuân thủ lời hứa sẽ không tiếp tục dùng độc.”

Thư Sinh trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm động như vừa gặp được tri âm tri kỷ, “Người hiểu ta, cũng chỉ có Phạm cô nương!”

“Hiểu cái đại đầu quỷ nhà ngươi!” Phạm Khinh Ba nhảy dựng lên, vươn ngón trở mạnh mẽ chọc chọc ngực hắn, “Ngươi là bị điên hay vẫn còn choáng váng? Ngươi cùng người ta giảng đạo lý thì nhân gia nhà người ta sẽ nói đạo lý với ngươi sao? Trên đời này nào có nhiều đạo lý mà giảng như vậy? Ta nghĩ cái gì cái gì cốc chủ kia, nếu ban đầu vốn không nghĩ muốn giết ngươi, nhưng nghe ngươi giảng một đống đạo lí kia xong ngươi tất phải chết!”

Lĩnh ngộ xong những lời này làm hại năm người của Quỷ cốc trong lòng nhất thời cũng dâng lên một cỗ cảm động như vừa gặp được tri âm tri kỉ, chấm chấm nước mắt. Sau đó mới phát hiện thất thố, vội vàng khôi phục vẻ mặt âm trầm, coi như một khắc trước cái gì cũng chưa có phát sinh. ==.

Thư Sinh lần đầu tiên bị mắng không ngóc đầu lên được, nghe thấy nàng nói: “Đã biết sai chưa?” Tuy rằng trong lòng không biết bản thân có gì sai, những vẫn thức thời là trang tuấn kiệt gật gật đầu, lại nghe thấy nàng nói: “Đừng có làm trò đi, nhìn ngươi một bộ nàng dâu nhỏ chịu uỷ khuất như vậy cũng biết ngươi chỉ là khiêm tốn nhận sai chứ đánh chết cũng không thay đổi chủ ý.”

Trong lòng hắn lại yên lăng nói một câu: người hiểu ta, cũng chỉ có Phạm cô nương.”

“Mặc kệ, dù sao ngươi phải theo chúng ta đi.”

Phạm Khinh Ba đưa ra kết luận như thế, năm người của Quỷ cốc đương nhiên không thuận theo, “Ngân Thư Sinh không thể đi!”

Thư Sinh không muốn liên luỵ đến người khác, lại ngại khí thế của Phạm Khinh Ba, có chút chần chờ, lại bị nàng dùng sức trừng mắt liếc một cái, “Ngươi còn do dự cái gì? Chúng ta phải cùng nhau đi, muốn ở lại —— “

Nhìn thấy trong mắt hắn có đủ chờ mong thẹn thùng cùng cảm động, nàng dừng lại, nghĩ nghĩ một chút vẫn là nói sự thật: “Dù sao ta không cho phép ngươi ở lại!”

“Công Dã Bạch, muội muội của ngươi ta đã trả lại cho ngươi, chuyện Ngân Thư Sinh là việc nội bộ của Quỷ Cốc ta, ngươi sẽ không lật lọng nhúng tay vào không phải sao?” Thanh âm âm trầm khàn khàn của Lệ quỷ dương cao mấy độ, lợi hại vô cùng, trong đêm khuya hoang dã lại càng tăng thêm quỷ dị.

Công Dã Bạch luôn luôn đứng một bên xem kịch nghe thấy thanh âm này cũng không nhịn được nhíu mày, tầm mắt chuyển hướng qua trên người nghĩa muội nhà mình mới nhu hoà xuống được. Hắn gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Ta cùng với vị Ngân Thư Sinh này không thân cũng chẳng quen, muốn hắn cùng đi, thật là có chút đuối lý.”

Phạm Khinh Ba nóng nảy, bên kia một tên Thư Sinh ngốc không hợp tác đã đành, bên này lại cả nghĩa huynh phúc hắc cũng không phối hợp, thế này thì diễn thế nào xướng thế nào được? Đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy năm tên tiểu quỷ phía sau đồng thanh phụ hoạ Công Dã Bạch nói: “Đúng vậy, Ngân Thư Sinh là của chúng ta!” Nổi giận, nàng quay mặt lại, câu đầu tiên chính là một từ thô tục: “Thúi lắm!”

Sau đó lập tức một phen bắt lấy Thư Sinh kéo đến trước mặt Công Dã Bạch đang đứng khoanh tay một bên xem kịch vui. Trước mắt Công Dã Bạch, bưng mặt Thư Sinh, khập khiễng tiến lên hung hăng cắn một ngụm lên môi hắn ——

“Đây là nam nhân của ta, em rể của ngươi! Ra sao, hiện tại không còn tính là không thân cũng chẳng quen rồi chứ?”

Rõ ràng là nói chuyện với Công Dã Bạch, nhưng khoé mắt lại quét về phía năm người của Quỷ cốc: dám đoạt nam nhân của lão nương? Xuy xuy. >”<

Hết thảy việc này phát sinh quá mức bất ngờ, quá mức cấp tốc, làm cho đồng tử trong mắt đương sự sau khi sự việc phát sinh luôn luôn ở trạng thái mở to vô thần và dại ra. Mà năm người của Quỷ cốc đang đứng vây quanh đó cũng bị động tác hào phóng không thua gì một yêu nữ võ lâm này của Phạm Khinh Ba làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ có Công Dã Bạch là vẫn có thể gặp biến không sợ hãi ứng đối tự nhiên, hắn nhướng mày ra vẻ kinh ngạc nói: “Di, ta làm sao lại nhớ là trong số nam nhân của tiểu muội muội ngươi trước khi ta xuống Giang Nam lại không có người này a?”

Thư Sinh trong trạng thái đờ đẫn nháy mắt thanh tỉnh lại, dùng ánh mắt phẫn nộ lên án: trước kia trừ bỏ Chu cái gì Sách ngươi còn có nam nhân khác?

Mấy tên tiểu quỷ đang trợn mắt há hốc mồm cũng khôi phục ý thức, dùng ánh mắt khiển trách lại lên án: vương bát đản, kẻ bạc tình!

Hai phía đều là địch khiến Phạm Khinh Ba đành phải đem tầm mắt hướng về phía Công Dã Bạch: uy, bịa đặt lời đồn phỉ báng muội muội, cũng có người làm ca ca như vậy sao!

Công Dã Bạch không hề ngượng ngùng đối với muội muội yêu cười ha ha, lại nâng tay khẽ vuốt lại mái tóc rối tung của nàng. Chơi đã rồi, nên dừng tay thôi, vị nghĩa muội này không phải là kẻ dễ bắt nạt a. Hắn thanh thanh cổ họng, đối với năm người của Quỷ cốc thập phần có lỗi nói: “Thật không phải, các ngươi xem, vị Ngân Thư Sinh này là nam nhân của muội muội ta, không thể theo các ngươi đi được.”

Lệ quỷ trong mắt hiện lên sát ý, “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí!” Nói xong đã nhu thân đánh về phía hắn.

“Cẩn thận bao tay của hắn có độc!” Phạm Khinh Ba cùng Thư Sinh trăm miệng một lời nhắc nhở.

Công Dã Bạch như có như không cười, lại tránh khỏi mấy chưởng, một bên cùng Lệ quỷ so chiêu một bên đề phòng bốn người còn lại tập kích hai ngươi kia. Trong lúc nhất thời, cát bụi ở giữa rừng hoang bay lên mù mịt, chưởng phong phần phật, cỏ cây cũng vì vậy mà gãy rụng khắp nơi.

Trong hỗn loạn, Phạm Khinh Ba nhặt được trúc tiếu* Công Dã Bạch tung ra, nhẹ nhàng thổi một cái, một con bướm trắng bay đến. Nàng vội vã kéo Thư Sinh theo hướng con bướm mà chạy.

(* tiếu theo QT nó là cái còi, đây chắc là một cái tu huýt bằng trúc)

“Phạm, Phạm cô nương, chúng ta đây là đi nơi nào?”

“Mĩ Nhân ca ca để chúng ta đi trước, ảnh điệp hẳn là sẽ mang chúng ta đến nơi an toàn.”

Vừa dứt lời, cả người nàng cảm giác được có một sức mạnh kéo lại, bước chân bắt buộc phải ngừng lại, quay đầu chỉ thấy Thư Sinh một mặt nghiêm túc nói, “Lệnh huynh vì muốn cứu chúng ta mà phải giao chiến cùng người ta, chúng ta sao có thể sợ chết bỏ hắn lại một mình? Đây thật sức là không có đạo nghĩa!”

Nàng có chút mệt mỏi, “Vấn đề là ngươi lại tự phế võ công lại còn thân trúng kịch độc mất máu quá nhiều, ta lại không có võ công, trở về trừ bỏ bị người ta bắt lấy uy hiếp Mĩ Nhân ca ca còn có thể giúp được cái gì đây? Gánh nặng giống như chúng ta tồn tại, chỉ có tự động biến mất mới là trợ giúp tốt nhất đối với Mĩ Nhân ca ca.”

Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn là cảm thấy không tốt. “Không bằng Phạm cô nương ngươi đi trước, tại hạ trở về xem.”

Nàng hoàn toàn không có cách, đối hắn vẫy vẫy tay, chờ hắn cúi đầu xuống, hôn vào môi hắn một cái, vừa lòng khi nhìn thấy hắn lại thành hoá thạch, ngay sau đó lại tiếp tục kéo hắn chạy trốn. Chạy một lúc, khi hắn tỉnh táo lại lại bắt đầu cản nàng, nàng lại sử dụng trò cũ, hiệu quả rất tốt, tiếp tục chạy trốn. =.= túm lại là hôn mí cái vậy?

Cứ như thế lặp đi lặp lại, lần nào cũng dùng được.

Làm cho Thư Sinh ở một lần cuối cùng tỉnh táo lại, bọn họ đã ở trên đường lớn, ảnh điệp dẫn bọn họ đi tới bên cạnh xe ngựa của Công Dã Bạch.

Vì thế vấn đề lại tới nữa, sự thật chứng minh, bọn họ thật là người của hai thế giới khác nhau.

Phạm Khinh Ba mang theo tâm trạng hưng phấn khi vừa thoát được kiếp nạn đi lên xe ngựa, thầm nghĩ phải mau mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này, Thư Sinh lại kiên trì muốn ở lại chỗ này chờ. Nàng muốn thuyết phục hắn, có lẽ Mĩ Nhân ca ca đánh xong quỷ sẽ theo đường nhỏ trở về thành, nhưng hắn kiên trì muốn ở lại đợi. Hắn cho rằng, bỏ bạn một mình sống chết đã là không đúng, hiện tại ngay cả chờ đợi cũng không làm được càng thêm không bằng cầm thú.

Đây dường như có thể xem như lần đầu tiên bọn họ xảy ra tranh cãi, ách, trừ việc hắn kiên trì muốn thành thân với nàng ra.

Nàng rốt cục lĩnh giáo được hắn cố chấp đến mức nào, có lẽ nên kiên trì nguyên tắc. Tóm lại, quyết định không gả cho hắn của nàng quả nhiên chính xác.

Một người là con mọt sách trọng nguyên tắc lễ giáo đạo đức một cách mãnh liệt, một người là nữ nhân hào phóng trong mắt người của thời đại này thì là loại tuỳ tâm sở dục* không tuân thủ lễ giáo, nói chuyện yêu đương may ra còn có thể nảy sinh, nhưng thành thân sinh hoạt cùng nhau tuyệt đối là một bi kịch, ghét nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn.

(*thích làm theo ý mình)

Thư Sinh tại đây lại cố tình giống như phương diện kiên trì của Mao gia gia: kết hôn không vì mục đích yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh.

Cho nên, cho dù hắn kiên trì, sáng sủa lạnh lùng thật khiến cho nàng động tâm, nhu nhược thẹn thùng lại thật khiến nàng thương tiếc, môi hôn lên cảm giác càng thật tuyệt vời… Nhưng là cũng chỉ có thể, dừng ở đây.

Cứ như vậy, vừa thất thần vừa tranh chấp, thời gian lặng yên trôi qua.

Qua nửa này, tình hình Công Dã Bạch trở về nhìn thấy chính là một nam một nữ, nam đứng ở ven đường, nữ ngồi trên xe, ngạnh cổ cãi nhau.

“Chậc chậc, thật sự là kịch liệt.”

Phạm Khinh Ba cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, tên ngốc này cố chấp đến đòi mạng, ta thật muốn bóp chết hắn!”

“Nga không không, ta nói kịch liệt là chỉ… môi của các ngươi.”

Tranh cãi giữa hai người đột nhiên im bặt, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên môi đối phương, rõ ràng, đó là vì bị chà đạp mà sưng đỏ. Oanh một tiếng, những nơi không bị quần áo che mất của Thư Sinh đều đỏ lên, thẹn thùng. Tiếp theo, những nơi không bị quần áo che mất của Phạm Khinh Ba cũng đều đỏ, bị lây bệnh a.

“Ha ha ha ha ha ha ha…”

Nửa đêm, trên đường lớn, một chuỗi tiếng cười vang tận mây xanh chợt vang lên.

Công Dã Bạch mỗi tay một người, đem một đôi nam nữ phát xuân tình nhộn nhạo đang ngây ra như phỗng nhìn nhau nâng lên, quăng vào xe ngựa. Hắn trong nháy mắt cởi bỏ dây cường cột trên cây, nhàn nhã đánh xe ngựa, hướng nội thành mà đi. Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy trong xe truyền ra những đoạn đối thoại làm cho người ta ôm bụng cười.

“Ách, cái kia, ngượng ngùng, ta không phải cố ý ——” hôn ngươi sưng cả miệng.

“Tại hạ hiểu rõ! Đây không phải là lỗi của một mình Phạm cô nương…” Dù sao một cây làm chẳng nên non.

“Ngô, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Đối thoại này đi theo hướng không ổn a.

Xấu hổ, lặng im.

“Đúng rồi, nói ngươi là nam nhân của ta gì gì đó ——” đều là kế sách ứng phó tạm thời, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng thật.

“Tại hạ hiểu rõ! Phạm cô nương có nỗi khổ tâm.”

“Ân, ngươi hiểu rõ thì tốt rồi!” Khó được khi người này có thời điểm khơi thông mọi chuyện tốt như vậy a.

“Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng là tại hạ đã tưởng thật.”

“…” Thu hồi cái câu vừa độc thoại một khắc trước.

“Bởi vậy cho nên ngày thành hôn của chúng ta vẫn là định vào cuối tháng chứ?”

“…” Uy uy, câu đối thoại này thế nào lại thấy quen tai như vậy!

Nằm ngay đơ, giả chết.

“Ngô, còn có việc này, tại hạ không biết có nên nói hay không.”

“Kỳ thực tại hạ thật vui vẻ, ngươi cùng Công Dã công tử là huynh muội.”

“Bất quá chung quy nam nữ thụ thụ bất thân, ngô, vẫn là không nên vượt rào.”

“…” Liên quan tới ngươi đánh rắm! ặc… té ghế!

Tiếng bánh xe ca ca vang lên, xe ngựa từ từ đi tới, hướng đến phương mặt trời mọc mà đi. Mà ở hướng ngược lại, bước chân của năm người Quỷ cốc bại dưới tay Công Dã Bạch cũng thong thả như vậy, nhưng chẳng phải nhàn nhã.

“Lệ quỷ đại nhân, chúng ta liền quên đi nhu vậy sao?”

“Đương nhiên không! Công Dã Bạch bảo vệ được hắn nhất thời, không bảo vệ được hắn nhất thế!”(tức là bảo vệ được một lúc, không bảo vệ được cả đời – thấy để thế kia hay hay!)

Lời nói âm hiểm vừa nói xong, miệng còn chưa kịp khép lại, đột nhiên cảm giác được cái gì đó xé rách không gian mà đến, bất ngờ không kịp phòng bị, liền chui vào yết hầu hắn, vừa vào miệng lập tức tan ra. Lệ quỷ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, ngã xuống.

“Người nào!”

Bốn người còn lại vừa mở miệng, chỉ cậy một thân hình quỷ mị xẹt qua, bọn họ những cũng không hề phòng ngự mà bị ép nuốt viên thuốc, ngã xuống. Họ dùng sức chống mắt, lại không chống đỡ được ý thức và tầm mắt dần dần càng mơ hồ.

Cuối cùng, bọn họ chỉ nhìn thấy một con bướng trắng nhẹ nhàng bay lên, cùng với một cái thân hình thiếu niên mơ hồ.

Thanh âm của thiếu niên mang theo một chút trưởng thành khàn khàn, lại lộ ra một cỗ khôn khéo.

“Ngủ đi, ngủ đi, tỉnh lại sau các ngươi sẽ đã quên hết thảy buồn rầu cùng vui vẻ, thậm chí quên chính tên bản thân, đương nhiên cũng không khả năng nhớ được ta, ta ra sao ngược đãi các ngươi… Đừng nói ta không phúc hậu dùng rượu say ngàn đời đối phó các ngươi, ai cho các ngươi dám can đảm bắt nàng kháp* nàng khi dễ nàng, không thể tha thứ nhất chính là…”

(*kháp : bóp -> nói đến đoạn Lệ quỷ bóp cổ Khinh Ba tỷ, dịch ra nó k hay =.=)

Vài tên vương bát đản các ngươi cư nhiên giúp cái tên Thư Sinh âm hiểm giả dối một lòng muốn cướp bị trí của ta chế tạo cơ hộ cùng chủ nhân ân cần!

~ HẾT CHƯƠNG 17 ~

Chương 18 : tranh giành tình nhân…

Xe ngựa chạy vào phường Thanh Mặc, vào đến cuối ngõ thì dừng lại. Công Dã Bạch ôm lấy Phạm Khinh Ba mệt mỏi hồn nhiên ngủ xuống xe, gọi Phạm Bỉnh vài tiếng, không có người đáp lại, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn ngựa quen đường cũ lại trèo tường vào trong, bố trí ổn thoả cho Phạm Khinh Ba xong, lại quay trở lại bắt mạch cho Thư Sinh đã hôn mê bất tỉnh trên đường.

Công Dã Bạch ngạc nhiên phát hiện, độc trong người hắn cơ hồ đã sắp được lọc sạch hoàn toàn. Trước kia dù có được nghe đủ loại truyền thuyết về Thư Sinh nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, giờ đây hắn thật sự muốn biết loại công phu Ngân Thư Sinh này luyện rốt cuộc là gì, khả năng tự chữa mạnh như vậy. Còn có việc hắn nói tự phế võ công, đến nay vẫn còn là một câu đố a.

Sau khi sắp xếp thoả đáng của Ngân Thư Sinh, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Hiện giờ cũng không còn sớm, cũng nên đi tìm người nào đó cùng lên triều rồi?

Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra một chút ý cười đắc ý, nhấc chân rời khỏi Thư gia. Bắt gặp một thân ảnh thật quen thuộc đang ló đầu ra nhìn vào bên trong Phạm gia. Người nọ cũng có phần cảnh giác, cơ hồ là đang vòng vo không dám tiến vào.

“Chủ nhân nhà ngươi ngủ rồi.”

Người kia đúng là Phạm Bỉnh. Trước mặt Công Dã Bạch, hắn tựa hồ đặc biệt không được tự nhiên, sờ sờ đầu, ánh mắt chợt loé lên, Phạm Bỉnh lên tiếng: “Nga, thật phiền cho Công Dã Bạch tiên sinh.”

“Hử?” Công Dã Bạch nhíu mày.

“… Thập thất ca.” Phạm Bỉnh chịu thua đổi lại cách xưng hô cũ.

Công Dã Bạch lúc này mới gật đầu, cất bước rời đi. Mới đi không xa, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Năm người của Quỷ Cốc kia thế nào rồi?”

Ước chừng một lúc sau, phía đằng sau mới truyền đến một thanh âm chần chờ: “Theo lý mà nói… Hẳn là còn sống a?”

Phốc —— tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn chút non nớt, xuống tay không biết nặng nhẹ. Chỉ có điều nhìn hắn che chở Phạm Khinh Ba như vậy, có lẽ là đã nhận định nàng, sẽ không trở về nữa. Công Dã Bạch thở dài một hơi, năm đó nhân tài với khả năng thiên phú tài giỏi nhất được mài giũa nên có hai người, một người là thái tử đương triều, người còn lại chính là Phạm Bỉnh. Lúc đó tiên đế uỷ thác trọng trách, phân biệt để cho bọn họ tiếp cận đệ nhất nữ quan Cao Di Ái và hậu nhân của phản đảng Tạ Y Nhân. Ai nghĩ đến hiện giờ hắn thế nhưng diễn giả thành thật, làm người hầu của người ta thành nghiện luôn?

Lại nghiêm túc nói tiếp, thái tử tại sao lại không diễn giả thành thật nhỉ? Nhìn dáng vẻ hắn ngàn y trăm thuận* đối với đệ nhất nữ quan…

(ngàn y trăm thuận : răm rắp nghe theo)

Đại bộ phận ảnh vệ hiện nay, một phần là phát sinh cảm tình cùng với đối tượng mình bảo vệ thì hoặc là làm việc không đàng hoàng hoặc là cuốn gói bỏ trốn, một phần bị tiên đế bán ra nước ngoài, còn có một phần vào triều làm quan như hắn. Aizz aizz, như vậy ảnh các chẳng phải sẽ không người nối nghiệp hay sao? Khó trách Các chủ gần đây lại hạ văn kiện khẩn cấp, yêu cầu thiết lập ảnh các thành thật hài hoà êm ái để tăng cường cảm giác tự hào, vinh dự cùng với lòng trung thành của ảnh vệ đối với ảnh các. =.=

Công Dã Bạch lắc lắc đầu, đi về phía phủ thượng thư nọ ở trong thành, thân ảnh dần dần biến mất trong ánh mắt ban mai.

Mặt trời lên cao, cuối con hẻm vẫn là một mảnh yên tĩnh, gần đó có hai hộ gia đình còn đang trong trạng thái “ngủ bù tập thể”. Mãi cho đến khi một trận tiếng ồn đinh tai nhức óc ở cửa hai nhà Thư Phạm thi nhau vang lên.

“Phạm lão đại! Phạm lão đại! Mở cửa nhanh! Phu tử lại chết rồi!”

Phạm Khinh Ba do ngủ không đủ giấc mắt đầy tơ máu, phát điên khoác áo rời giường, mở cửa, lại thiếu chút nữa đạp phải người.

“Phát Bệnh? Ngươi sao lại có thể ngủ ở cửa nhà chúng ta?!”

Chỉ thấy Phạm Bỉnh ôm chăn ngồi dậy dụi dụi mắt, hiển nhiên cũng vừa bị đánh thức. Nghe thấy thanh âm của nàng, miệng méo mó, thuận thế ôm lấy chân của nàng, lớn tiếng ồn ảo: “Ta muốn bảo vệ chủ nhân!”

Nàng sửng sốt, sau đó tự nghĩ đại khái là lúc gần sáng nay Mĩ Nhân ca ca đưa nàng trở về thì vừa vặn thấy Phạm Bỉnh chờ ở cửa nhà, đem chuyện nàng bị bắt nói cho hắn biết. Lần đầu tiên, nàng đối với động tác ôm đùi của hắn không có động thủ một cước đá văng hắn. Có lẽ là sau khi sống sót sau tại nạn làm cho nàng giác ngộ, nàng biết, vị thiếu niên này tuy rằng suốt ngày phát bệnh, nhưng cũng thiệt tình đối tốt với nàng.

Nàng nâng tay sờ sờ đầu hắn, động tác có chút gượng gạo.

Bất quá rất nhanh, động tác sờ liền biến thành đánh, là do thiếu niên nằm trên đất này bởi vì sự quan tâm nhân đạo khó có được của nàng mà kích động quá mức, anh anh khóc ồ lên: “Ô oa… Đều do ta không tốt, ta bị Ngũ Tỷ đánh lén, ta vô dụng, ta không có bảo vệ chủ nhân cho tốt! Ta thề! Từ nay trở đi, ta sẽ không rời chủ nhân nửa tấc! Mặc kệ là ăn cơm ngủ tắm rửa làm việc hay là đi nhà xí, quyết không cho bất luận kẻ nào có cơ hội khi dễ chủ nhân! Ai dám ăn hiếp chủ nhân, liền phải bước qua xác của Phạm Bỉnh Ta! Ngao!”

Nàng lẽ phép nghe xong lời hắn nói, sau đó mặt không chút thay đối nhấc chân, một cước đá bay, rồi vòng qua hắn đi ra ngoài.

Nàng biết, vị thiếu niên này tuy rằng thật tâm đối tốt với nàng, nhưng hắn suốt ngày phát bệnh quả nhiên vẫn không thể chịu được a.

Phạm Khinh Ba đi ngang qua sân, đến phía sau cửa, nghe tiếng đạp cửa có chút cổ quái, hé một mắt qua lỗ nhỏ, cao giọng hô lên với người bên ngoài: “Ta sắp mở cửa, các ngươi không được gõ nữa.” Tiếp đập cửa thưa thớt rồi ngừng hẳn, nàng mới dè dặt cẩn trọng mở cửa, quả nhiên thấy mỗi tiểu hài tử trong tay đều cầm một hòn đá.

—— đã nói rồi mà, nếu lúc đó nàng trực tiếp mở cửa, như vậy mấy hòn đá kia đều được tiếp đòn trên người nàng rồi. =.=

Có nên khen mấy tiểu hài tử này thông minh lanh lợi hay không đây? Biết nếu lấy tay gõ cửa thì tiếng vừa nhỏ lại vừa đau tay. (vầng, và dùng đá ném cho to lại vừa không đau (_._ !) )

Đám tiểu tử kia do Bì Đản cẩm đầu nhìn thấy cửa mở, ào ào bỏ mất hòn đá trong tay, nháy mắt xông lên, bảy miệng tám lời báo cáo tin tức vừa phát hiện: “Phạm lão đại, phu tử lại chết rồi! Có gọi thế nào cũng không tỉnh lại a! Thu Ý tỷ tỷ vừa đi mời đại phu!”

Phạm Khinh Ba hoảng sợ, buồn ngủ đều biến mất không còn. Nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, nhớ tới hắn trúng độc, sau đó còn cắt cổ tay nên mất máu quá nhiều, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng công phu tự chữa thương của hắn lần này nhỡ đâu không có tác dụng… Nàng không nói hay lời đẩy mấy đứa nhỏ ra, sải bước chạy qua Thư gia.

Phạm Bỉnh vừa đuổi theo ra đến cửa cũng nhắm mắt theo đuôi, theo sát sau đó là đám nhỏ cũng không cam chịu yếu thế.

Hô hấp vững vàng, mặt có huyết sắc, làn da trắng nõn, mi thanh mày tú, lông mi rất dài… Ngô, lạc đề rồi, mấy cái này không quan trọng, quan trọng là trừ bỏ hắn cau mày thì không thấy có gì bất thường.

Phạm Khinh Ba nhìn chằm chằm Thư Sinh nằm cứng đơ trên người, thấy thế nào cũng không giống sắp chết, lại càng không giống đã chết. Nói thật, người này làm sao có thể làm “người làm vườn” – giáo sư nhân dân của Hoàng triều được? Giáo dục đám trẻ này thế nào mà một chút tiến bộ cũng không có, động một chút là nói hắn đã chết…

(người làm vườn : thầy giáo)

“Thế nào? Phạm lão đại, phu tử là tự sát hay là hắn sát?”

Tiểu hài tử vuốt cằm ra vẻ nói chuyện, lại nói câu như vậy khiến người ta dở khóc dở cười.

Phạm Khinh Ba đảo mắt vài vòng, đột nhìn nhìn bọn nhỏ cười thần bí, “Các ngươi có muốn nhìn thấy phu tử khởi tử hồi sinh không?”

(khởi tử hồi sinh :sống lại)

“Muốn!”

Bọn nhỏ đều hưng phấn hô, chỉ trừ một người.

Bì Đản bĩu môi, than thở: “Nếu phu tử không bắt ta học thuộc lòng thư sách nữa thì ta sẽ muốn nhìn hắn khởi tử hồi sinh.” Nói xong hắn lại phiền não nhìn Phạm Khinh Ba, “Phạm lão đại, ngươi thật sự không thể dạy bọn ta sao? Ta muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, phu tử này dạy chúng ta nghe chẳng ai hiểu, khiến cho bọn ta giống như mấy tên ngốc!”

Phốc, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Thư Sinh thụ nghiệp truyền đạo cho bọn họ, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng bộ mặt hoang mang rối rắm của bọn họ khi nghe giảng…

Nhịn cười, nàng vỗ vai Bì Đản, nghiêm mặt nói: “Nếu nghe không hiểu thì có hai phương pháp, một là ngươi không cần để ý lời hắn, cho nó vào tai phải ra tai trái đi, chỉ cần nghiêm chỉnh học viết chữ là được rồi; còn có một cách nữa, chính là học thuộc lòng những điều phu tử nói, sau đó tới hỏi ta. Ta thấy đó là biện pháp hay nhất.”

Cái phương pháp thứ hai có vẻ mạo hiểm, bởi vì rất có khả năng nàng cũng không hiểu tên Thư Sinh này nói cái gì, trình độ chữ cổ của nàng hiển nhiên không cao bằng hắn.

Đáng tiếc Bì Đản lại chọn phương pháp thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy chọn phương pháp thứ nhất thì vẫn khiến hắn giống như tên ngốc.

Lúc này, đám tiểu hài tử bên cạnh đã không kiên nhẫn, “Lão đại, chúng ta muốn xem khởi tử hồi sinh!”

Phạm Khinh Ba nhoẻn miệng cười, còn ra vẻ nháy mắt mấy cái với đám trẻ, “Lập tức sẽ thấy.” Sau đó lại xoay người thì thầm với Phạm Bỉnh, “Hoà bình thế giới, lương tâm chính nghĩa của xã hội đều dựa cả vào ngươi, đi đi, đi xem trong nhà có thực phẩm đã nấu chín gì, tuỳ tiện hâm nóng một chút rồi mang lại đây.”

Phạm Bỉnh bĩu miệng thật cao, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, nhưng lúc xoay người trong mắt đột nhiên hiện lên một tia gian xảo, bước chân vốn không cam không nguyện lại nhanh hẳn lên.

Không bao lâu, hắn bưng một chén canh thịt hầm nóng hổi trở lại.

Phạm Khinh Ba tiếp nhận chén, ngồi xuống trên giường Thư Sinh, nhẹ nhàng đem hơi nóng nghi ngút của cảnh thịt thổi qua mũi hắn. Quả nhiên, mũi hắn giật giật, chậm rãi tỉnh dậy.

“Oa!” Bọn nhỏ vỗ tay hét chói tai, “Phạm lão đại thật là lợi hại! Phu tử lại sống lại rồi nha!”

Thư Sinh mới mở được nữa con mắt, bị “trận chiến tranh” trước mắt doạ đến, trực giác cho rằng có lẽ đang nằm mơ, vội vàng lại nhắm mắt lại. Nhưng mới nhắm lại không bao lâu, lại mãnh liệt mở ra, con ngươi sâu như mực thẳng tắp nhìn Phạm Khinh Ba đang ngồi trên giường của mình. Trong tay nàng bưng bát canh nóng thơm ngào ngạt, vẻ mặt lại ra vẻ dịu dàng khiến cho bốn chữ “Cử án tề mi”* lập tức hiện lên trong đầu hắn.

(* cử án tề mi : có nghĩ là nâng khay ngang mày, do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày, có ý nói là : vợ chồng tôn trọng nhau)

Hắn không thể tin thấp giọng thì thào: “Đây là… Mạnh Quang nhận khay của Lương Hồng…” (Min : cái này không chắc lắm)

Nàng không nghe rõ, cho rằng hắn khí thế bốc lên lại muốn khoe chữ, cười hì hì nói: “Aizz, đồ ngốc a, ta phát hiện ngươi có vẻ ngươi đặc biệt giỏi chịu đói?”

Đám nhỏ kia lúc này cũng xông tới, hết sờ sờ cánh tay lại xoa xoa bắp đùi hắn, hưng phấn mười phần nói “Đúng là sống lại nha!”

Không ngờ khi hắn quay đầu nhìn thấy một đàn trẻ này lại quá sợ hãi, trợn tròn mắt hít sâu một hơi, “Đây là… Chúng ta có nhiều đứa nhỏ như vậy từ khi nào?” Nằm mơ quả nhiên là không thể nói lý sao… Rõ ràng một khắc trước hắn vừa mơ thấy mình tân hôn, khắc sau như thế nào lại đã con cháu thành đàn?

Câu này thì Phạm Khinh Ba đã nghe rõ, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng kỳ quái. Di chứng trúng độc là trí nhớ hỗn loạn cùng hồ ngôn loạn ngữ sao?

Thấy nàng không đáp, hắn lại hỏi tiếp một tiếng: “Nương tử?”

“Nương nương nương nương —— nương tử?” Phạm Bỉnh ở một bên luôn luôn chú ý chặt chẽ tới Thư Sinh, chờ hắn uống canh, nghe vậy thiếu chút nữa tức chết, lông tóc dựng đứng bùng nổ nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt hắn, nắm cổ áo hắn, “Ngươi ngươi ngươi! Ta sớm đã biết ngươi không phải là người tốt! Ngươi trả lời thành thật cho ta! Tối hôm qua ngươi làm cái gì với chủ nhân ta? Vì sao lại gọi nàng là nương tử? Hừ, vọng tưởng lướt qua ta một bước lên trời, người muốn chết có phải hay không!”

Hắn bị rống đến đầu choáng váng não căng ra, tinh thần lập tức trở về vị trí cũ, rốt cục hiểu ra đây không phải là mơ.

Kia kia kia, kia hắn vừa rồi nói mấy câu kia thật sự là… Thật sự là…

Thư Sinh mắt vừa đảo, lại ngã xuống lần nữa. Lần này không biết là vì đói, vì choáng váng hay là vì xấu hổ.

Phạm Bỉnh vội vàng buông tay, “Không liên quan đến ta!”

Phạm Khinh Ba đau đầu day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Phát Bệnh, ngươi vì sao cứ đối địch với Thư Sinh như vậy? Hắn là người tốt, hơn nữa đã cứu ta, ngươi không thể như vậy. Ta biết ở trong bát canh này ngươi có bỏ thêm thuốc, tuy rằng hắn chưa uống, nhưng là… Chờ sau khi hắn tỉnh dậy ngươi vẫn nên xin lỗi hắn đi.”

Phát hiện mỗi câu của nàng đều là bảo vệ cho Thư Sinh, Phạm Bỉnh vừa thương tâm vừa tức giận, miệng không biết chừng mực nói: “Người cứu ngươi không phải là hắn! Hắn rõ ràng có võ công cao cường lại tuỳ ý để ngươi khác bắt như vậy, ngươi còn muốn cảm kích hắn sao?”

Phạm Khinh Ba sắc mặt trầm xuống, “Hắn nói hắn tự phế võ công.”

Phạm Bỉnh gấp đến độ mặt đỏ lên, “Sau khi thấy năng lực tự lành cùng với khinh công của hắn, ngươi còn tin điều này sao?”

Phạm Khinh Ba thở dài một hơi, rũ mắt xuống, “Đúng vậy, ta tin.”

Không đợi hắn phản bác, nàng lại nói tiếp, “Hắn tình nguyện cắt cổ tay cũng không nguyện lại động võ, tự nhiên là có nỗi khổ rất lớn trong đó. Ta cũng không phải tìm hắn luận võ, cũng chẳng có thù oán gì với hắn, hắn có võ hay không đối với ta không có nửa điểm quan hệ. Một khi đã như vậy, nếu như làm một Thư Sinh bình thường mất hết võ công là hi vọng của hắn, ta vì sai lại muốn phá hư?”

Nàng luôn luôn cúi mặt, bởi vậy không nhìn thấy Phạm Bỉnh môi cắn chặt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, phẫn nộ có, kinh hoảng có, tuyệt vọng cũng có. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đẩy cửa xông ra, nàng còn tưởng rằng hắn giở tính tiểu hài tử nháo loạn.

Tầm mắt quay trở lại, nhìn đến bọn trẻ bộ dáng câm như hến, vội vàng nở ra một chút tươi cười: “Không có việc gì không có việc gì, Tiểu Tiểu Phạm là muốn chơi trốn tìm với ta. Đúng rồi, hôm nay phu tử không thoải mái, sẽ không lên lớp, các ngươi tự do hoạt động đi.”

Vài đứa nhỏ vừa rồi cảm thấy bị doạ lập tức được tin nghỉ học át đi, bọn họ reo hò rời đi.

Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại có hai người.

Phạm Khinh Ba nhìn thoáng qua người trên giường, “Đừng e lệ nữa, đứng lên đi, bọn họ đều đi rồi.”

Ngươi trên giường nằm bất động cứng đơ như núi nãy giờ, phảng phất giống như không nghe thấy. Phạm Khinh Ba nhìn lông mi hơi hơi rung động của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, “Ngươi chẳng lẽ không đói sao? Đứng lên đi, chúng ta đến tiệm “thập lý hương” ăn một chút, hôm nay ta mời khách, coi như báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”

Hai hàng lông mi kia rung động càng lợi hại hơn. Không chỉ có như thế, nàng còn chú ý tới, môi hắn cũng bắt đầu mím chặt. Đại khái là muốn nói cái gì lại sợ sơ hở nên theo bản năng mím chặt môi để ngăn cản bản thân? Nha, Thư Sinh, ngươi không thể như vậy được!

Nàng liếm liếm môi, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu không ngồi dậy tức là muốn ta hôn ngươi a.”

Nàng cư nhiên lại thật sự nói ra như vậy! Biết rõ nếu muốn phân rõ giới hạn thì không nên lại trêu chọc hắn, nhưng nàng thật sự không nhịn được cũng không muốn nhịn a. Phạm Khinh Ba ngươi thực cặn bã! Không ổn rồi a, nàng hiện tại thế mà có chút tán thành hắn nói nàng “tuỳ hứng”…

Chỉ thấy Thư Sinh nghe vậy quả nhiên cả kinh lập tức như xác chết vùng dậy. Một đôi mắt to vô tội thất thố chớp chớp, khi nàng đang tính chế nhạo hắn vào câu, hắn đột nhiên gắt gao nhắm mắt lại. Bốn chữ “mặc cho quân hái”* cứ như vậy hiện lên trong đầu nàng.

(*Nghĩa của nói là : tuỳ người định đoạt)

Thư Sinh từ từ nhắm hai mắt lại, tim đập loạn bang bang, loạn đến nỗi hắn cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì.

Oành! Di, tiếng tim đập của hắn có lớn như vậy sao? Không đúng —— hắn vội vã mở mắt ra, trong phòng nào có nơi nào còn bóng dáng của Phạm Khinh Ba? (Min : =)) tiếng chân tỷ chạy mà ca nhầm thành tiếng tim mình à)

“Mau đứng lên rửa mặt chải đầu mặc quần áo, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Thanh âm của nàng từ ngoài cửa truyền vào.

Hắn ngơ ngác “Nga” một tiếng, giọng nói mất mát cùng uể oải đến nỗi ngay cả hắn cũng bị doạ đến.

Sau đó, ngoài cửa đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng cười điên cuồng, hiển nhiên là do nhịn từ lâu.

Rồi tiếp sao đó, người-nào-đó ở trong nhà vừa thẹn thùng vừa lúng túng đem chăn trùm kín mặt mũi. Nguyên nhân là bởi vì mất mát không nên có của mình, cũng bởi vì tiếng cười quá mức trắng trợn của nàng. (Min : ăn dưa bở quá mà ca… dễ xương ghê =)) )

Cuối cùng là về sự kiện “Phu tử lại chết”, không thể không kể đến chính là, khi Thu Ý mang đại phu chạy đến Thư Gia, Thư Sinh đã cùng Phạm Khinh Ba đi ra tiệm ăn. Sau khi biết rõ sự tình từ lũ trẻ gần đó, vì ngại cho nguyên tắc rụt rè cùng không xuất đầu lộ diện, Thu Ý lập tức buông tha cho việc lập tức đuổi theo đến tiệm ăn, quyết định ngày mai lại đến, hỏi một chút thái độ của hắn đối với việc thành thân.

Từ sau lần “xác nhận tình ý của đôi bên” lần trước, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau lần nào.

Thu Ý tự nhiên không biết rằng, lúc này nàng buông tha cho việc đuổi theo đến “Thập lí hương”, đã khiến cho kế hoạch “ngày mai” của mình vĩnh viễn không có cách nào tiến đến.

~ HẾT CHƯƠNG 18 ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét