Chương 1 – Dính phải của nợ và khốn nạn cả đời
[Đối tượng tìm hiểu kể từ lần đầu gặp mặt cho tới giờ, đã hơn một tháng không có liên lạc, là ý gì đây?]
… Ý là “Xin chào, tạm biệt!”
10L Gấu hung bạo
… Chẳng có ý gì
15L Bé Sin mũi dài
[Cứu với! Đối tượng tìm hiểu nhất quyết cam pu "chia", liệu cần một người đàn ông như thế không?]
… LZ Có thể nói kỹ hơn được không? Ví dụ những biểu hiện khác, điều kiện thế nào? Chỉ nói đúng một câu làm sao phân tích được?
3L Bé Sin mũi dài
__ __ Được lắm, chẳng ai nợ ai. Lúc muốn trốn lại càng nhanh!
9L Gấu hung bạo
Hà Tâm Mi nhìn chỗ trống đối diện bàn đầy oán trách, bên tai nghe tiếng sư tỷ liến thoắng giải thích, “Làm nghề bọn chị bận lắm, chị làm hành chính còn đỡ chút, bọn họ làm thủ tục, lúc bận có khi nửa tháng một tháng trời ăn ngủ tại công ty. Em yên tâm, lương dân “IT”, tiền thưởng cao, lại còn rất có trách nhiệm. Đàn ông chẳng phải có trách nhiệm là quan trọng nhất đấy thôi?” Vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Cũng chỉ muộn có hai mươi phút thôi mà.”
Nói chính xác ra là muộn hai mươi tám phút rồi được chưa? Hà Tâm Mi bụng sôi ùng ục, mắt nhìn quanh một vòng, mùi cá kho thơm phức xộc lên giây thần kinh khứu giác. Cô quyết định đợi đúng ba mươi phút, nếu đối tượng không chịu xuất hiện, phút thứ ba mốt cô sẽ biến ngay. Chạy cả ngày ngoài đường, giờ còn chưa đượng miếng cơm nóng, thật có lỗi với bản thân.
Phút thứ hai chín.
“Sư tỉ, em bảo, đồng nghiệp của chị …”
“Tốt lắm. Chị đã nói rồi, bố là hiệu trưởng trường trung học, mẹ cũng là giáo viên, giống như nhà em ấy, đều thuộc dạng con nhà gia giáo. Con người cũng giản dị, trông thấy con gái vẫn còn đỏ mặt. Bụng dạ cũng tốt, lần trước chị bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệnh, cậu ấy thấy vậy liều chạy ngay xuống nhà mua thuốc. Nói thật nhé, nếu không phải chị lớn hơn hai tuổi, thì chị cũng xốn xang rồi.” Sư tỉ cười hì hì, “Chị vừa nói giới thiệu bạn gái cho, cậu ta xấu hổ trốn chị hai ngày, em cũng đừng ngại, chỉ coi như quen thêm bạn mới thôi sau đến đâu thì đến.”
Thế cũng được, phải hơn vụ xem mặt của mẹ. Với kiểu như mẹ, có khác nào đi chụp X quang.
Hà Tâm Mi đếm đầu ngón tay béo múp của mình, kể từ khi đi làm chính thức sau khi tốt nghiệp, số lần đi xem mặt còn quá cả hai bàn tay, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại. Người thì không thích thân hình béo tròn của cô; Có lúc cô lại không thích đối phương cứ nhìn chằm chằm vào ngự mình; Lại có người coi cô như quân dự bị, lúc đó chẳng thấy tăm hơi, hai tháng sau mới thấy liên lạc lại, kết quả bị cô tát bốp cho một phát; Tuyệt đỉnh nhất có một người, ăn xong đòi cam pu “chia”, tiền ăn là một trăm hai mươi lăm đồng, đến 5 hào cũng phải tính cho chuẩn.
Máy X quang của mẹ sẽ thẩm định trước, trong cái xã hội hiện thực “trai tài gái sắc” trần trụi này chẳng có đến một nửa tia hy vọng thành công. Giảm cân thôi. Hà Tâm Mi lại bắt đầu làu bàu, nếu vẫn không có anh nào yêu, không giảm cân ta không phải họ Hà!
Phút thứ ba mươi.
Lương tâm. Bực hết cả bội, cái bụng đang khiếu nại người chủ nhân vô lương tâm.
“Sư tỉ …” Hà Tâm Mi uể oải.
“Đến rồi đến rồi, Tiểu Trần …, ở đây!”
“Xin lỗi, gần đi thì bị Hứa Công kéo lại.”
Hà Tâm Mi nhìn lại … Bốn mắt, mặt trắng ởn, trông bộ dạng chẳng ra làm sao, nhưng khi ánh mắt đảo qua thấy mặt hơi ửng đỏ. Quác quác, cộng năm điểm!
“Chọn món trước đi, chúng tôi đói hết cả rồi.” Sư tỉ dỗi dằn: “Muộn thêm chút nữa là đợi cậu tới trả tiền đấy!”
“Được rồi được rồi.” “Bốn mắt” ngượng ngùng khom lưng cười cười, “Đừng ăn cay quá, dạ dày chị không tốt.” Biết quan tâm thế. Lại cộng năm điểm!
“Xin giới thiệu, đồng nghiệp của chị Trần Vi Khải, sư muội của tôi Hà Tâm Mi, phóng viên tờ “Thời báo Tế Thành”.
“Chào anh.”
“Chào cô.” Ánh mắt lướt qua ngực cô dừng lại chưa quá một giây. Ha ha ha, không dê già là một đức tính rất đáng ca ngợi, cộng mười điểm!
“Trần Vi Khải, danh thiếp của cậu đâu? Đưa một tấm đây, còn phải để tôi nhắc? Hà Tâm Mi, em cũng vậy, bình thường hùng hùng hổ hổ, hôm nay sau trông như cải héo thế này?”
Phải bổ sung năng lượng thì mới có sức nói chuyện chứ, Hà Tâm Mi đờ đẫn nhìn theo đĩa cá kho cỡ bự người phục vụ đang bê đến bàn bên cạnh, ngồi xuống bất lực, rồi lại cuống cuồng đứng dậy, đón lấy tấm danh thiếp của Trần Vi Khải.
“Xin được giúp đỡ nhiều nhiều.”
“Ồi, không cần khách sáo vậy đâu.” Cô lật ngược chiếc túi của mình, chán nản nói: “Hình như của tôi hết mất rồi.”
Sư tỷ mặt mũi căm giận đầy thất vọng, nghiến răng nghiến lợi, rồi lại bị Trần Vi Khải ngồi đối diện trông thấy, anh mỉm cười nói: “Không sao, có việc gì cần giúp cứ bảo Minh Nghị chuyển lời cho tôi là được.”
Minh Nghị … Hà Tâm Mi ấn đường hơi giật, rồi cười hà hà.
“Tôi ngại làm bóng đèn lắm, lần này là tôi làm chủ, về sau tiến hành thế nào đều ở cả hai người đấy nhé.” Sư tỷ giương đôi lông mày, “Tu thành chánh quả rồi đừng quên lì xì bà mai của tôi là được.”
Có cần nói thẳng vậy không, sư tỷ, nói chuyện cũng phải để có đường lùi chứ? Hà Tâm Mi mặt mũi sầm xì, nhìn Trần Vi Khải, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Cái này, tôi muốn nói là …” Lời Trần Vi Khải bị món ăn bưng tới cắt ngang.
Hà Tâm Mi tức tốc rút đũa, thấy sư tỷ ra ý bèn giảm tốc, khẽ hỏi: “Khi nãy anh định nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, thực ra … Trong lòng tôi có … Ý của tôi là, quen thêm người bạn mới thật tốt. Ha ha, rất tốt.”
Hà Tâm Mi ú ớ không hiểu, chẳng biết liệu cách nghĩ của dân IT có gì khác biệt với người thường, cô “ừ” một tiếng, nhìn gương mặt sư tỷ với nụ cười cứng đơ, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ong đầu ăn được vài gắp thức ăn, nghĩ nát óc xem chuyện gì để nói, vừa mở miệng, đã thấy dân IT kia nói: “Thực ra, điều tôi thực sự muốn nói là …”
Hà Tâm Mi ngẩng đầu, đối phương hít một hơi sâu, mặt mũi kiên quyết, nói không đầu không đũa như lên pháp trường: “Lần trước tôi không nói đùa, đừng nghĩ tôi là trẻ con, người tôi mến là chị, Lưu Minh Nghị.”
“Tôi hơn cậu những hai tuổi.” Sư tỷ Lưu Minh Nghị nghiêm mặt.
Hà Tâm Mi ánh mắt hoang mang, tình thế thay đổi 180 độ, đi coi mắt trở thành tỏ tình, chỉ trong nháy mắt, cô từ vai nữ chính rơi xuống vai phụ đỡ đạn?
“Hơn hai tuổi thì đã làm sao? Đừng nghĩ tôi là trẻ con, tôi là đàn ông hay không chị quá biết.”
Là đàn ông hay không chị quá biết. Câu nói này quá nhiều nghĩa! Quá khiếp sợ! Lẽ nào còn có nội tình? Hà Tâm Mi giấu vẻ khó xử, tập trung cả thể xác lẫn tinh thần.
“Cậu nói linh tinh gì thế hả?” Sư tỷ quẫn bách nhìn Hà Tâm Mi, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của cô.
“Tôi nói thật đấy. Từ khi bước vào công ty tôi đã yêu chị, tìm mọi cách để tiếp cận chị. Tôi không tin chị không hiểu, chị giả bộ không hiểu thì thôi, kể cả lần uống say kia, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Còn như chị có thích tôi hay ko, chỉ cần cho tôi một cơ hội thôi có được không? Lấy người khác làm lá chắn, đối với tôi cả người kia đều không công bằng.”
Chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, vai phụ đỡ đạn. Thấy gương mặt đỏ ửng của sư tỷ, Hà Tâm Mi còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân, chỉ biết an ủi: “Sư tỷ, hai người từ từ nói chuyện, em …”
“Tôi xin đi trước. Lưu Minh Nghị, tôi đã nghĩ hai ngày nay, quyết định vẫn không thể đón nhận được “hảo ý” của chị. Tôi cũng để chị thời gian suy nghĩ vài ngày, chị nghĩ kỹ xem có muốn đón nhận tôi hay không.” Dân IT quên luôn sự tồn tại của đối tượng tìm hiểu Hà Tâm Mi.
Tâm Mi luyến tiếc đưa mắt nhìn anh chàng IT 80 điểm dứt áo ra đi, ngoái đầu nhìn lại ánh mắt bối rối không chốn dung thân của sư tỷ.
“Hai người, hai người đã … cái đó rồi?” Cô hỏi.
“Xin lỗi, Hà Tâm Mi, tôi …” Sư tỷ trốn tránh ánh nhìn đăm đăm của cô, cương quyết giải thích: “Để sau chị sẽ kể cho em nghe, để chị đi nói rõ ràng với cậu ta trước đã. Cùng làm một công ty, nếu không nói rõ ràng … Chị nhất định sẽ giải thích cho em, tin chị đi. Em cứ ăn đi nhé, chị đi trước.”
Hà Tâm Mi ngẩn ngơ nhìn đối phương phiền muộn tìm túi của mình, bỗng nhớ ra món ăn trên bàn, lớn tiếng hét: “Sư tỷ, còn tiền cơm?”
“Em thanh toán trước giúp chị, về chị trả.”
“Ừm …”
Hà Tâm Mi đưa mắt tiễn người thứ hai ra đi …
Cuộc đời khốn nạn, tình cảnh khốn nạn, lần coi mắt thứ N khốn nạn!
Đau thương quá đi …
Sáu món ăn không hết, lấy túi đựng thật khó coi.
Vốn suy nghĩ lãng phí thật đáng xấu hổ, Hà Tâm Mi rút điện thoại, giở danh bạ, nghĩ xem tìm ai tới đỡ cho mình một chút.
Ba má? Không được, chưa nói với họ việc đi coi mặt, đột nhiên nói mời khách dùng bữa, nhất định họ sẽ hỏi ra ngọn ngành.
Trần Uyển? Lúc này chắc cậu ấy đang quay mòng mòng ở Uyển Hương. Cho dù có rỗi, tên bám đuôi 24/7 kia cũng sẽ tới … Trước mặt tên chuột chết đó để lộ cảnh đời thê lương, nhất định hắn sẽ cười sặc cả cơm. Xấu mặt!
Khinh Mi? Nha đầu thúi đó đi Quý Tư còn chưa về.
Đồng nghiệp? Túa mồ hôi … Hôm nay sư tỷ gọi điện tới hẹn giờ, hai chữ “coi mặt” đã bị nhóm trưởng nghe thấy, đều đang chờ kết quả, cô không ngốn tới mức tự đưa mình trước nòng súng.
Những lúc quan trọng không tìm đâu ra người an ủi, ứa lệ …
Tống Thư Ngu? Anh Tống!
Hà Tâm Mi gõ tay lên mặt bàn, cân nhắc hồi lâu, một cú điện thoại gọi đi.
“Thầy Tống …?”
“Ơ? Có việc gì?”
Nghe nói nụ cười có thể truyền qua sóng điện thoại tới đối phương, phải cười, cười tươi như một đóa hoa.
“Không ạ, chỉ là em đột nhiên nghĩ ra, chỉ tiêu quảng cáo năm ngoái hoàn thành được cũng nhờ thầy giúp đỡ. Còn nữa, luận văn lúc tốt nghiệp cũng nhờ thầy gọt giũa. Em bận tối mắt tối mũi, mãi chẳng nhớ phải mời thầy một bữa để cảm ơn. Thế, em đang ở khu Tứ Xuyên cũ, thầy có thời gian giúp đỡ em không ạ?”
“Luận văn? Chuyện ba bốn năm trước giờ mới nghĩ ra phải cảm ơn tôi? Còn nữa, tại sao lúc nào cũng dùng từ “thầy” làm tôi sởn hết cả da gà?”
“Ha ha, anh nhạy cảm quá. Ha ha ha ha … …” Cái Đ.C.M chứ, chẳng lẽ tôn trọng ông một lần ông cũng có ý kiến?
“Rổt cuộc có đến hay không?”
“Đợi chút.” Đối phương nói gì đó với người bên cạnh, rồi lại nói: “Tứ Xuyên cũ? Một chút nữa tôi tới.”
Mười phút sau, Tống Thư Ngu phong độ đầy mình đứng ngơ ngác trước cửa Tứ Xuyên cũ được trang bị sơ sài, Hà Tâm Mi không nhịn được kêu gào thảm thiết. Anh nói xem anh mặc áo len màu hồng trang điểm như yêu quái làm trò hề thu hút ánh mắt hàng vạn người có phải không? Anh nói xem cả đường đi anh cười cười cợt cợt thế là ý gì? Anh nói xem anh thu hút ánh nhìn của mọi người thì thôi, đừng khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lên cả tôi chứ hả!
“Này, cô chẳng tốt bụng tẹo nào, nói mời tôi ăn lại tự mình chọn món trước thế.”
“Thế này quen rồi làm gì có chuyện, khẩu vị mọi người như nhau, ai chọn mà chẳng được.” Cô bứt mớ tóc tém trên đầu không để lộ chút tung tích.
“Đừng giấu nữa, mọi ngày không cay là không thích, mọc thêm mấy cái mụn cũng chẳng nghi ngờ. Đã gọi bia chưa?’
Xí xí xí, cái tên ăn lười chảy thây chảy mủ, vừa ngồi xuống ghế đã bò ra như bại liệt.
“Gọi đi, nhanh, vẫn loại đấy hả?”
“Thôi vậy, chả uống nữa, chút nữa còn phải lái xe, đũa với bát sấy qua chưa?”
Bộ dạng ông kễnh của anh ta là cái đinh gì, cô coi chẳng khác của nợ?
“Sấy rồi.” Hà Tâm Mi tự giác cười nịnh bợ. Ta khinh một trăm lần! Vì tìm một người cùng ăn, vì khỏi lãng phí thức ăn, nói đúng ra, vì tìm một người trả tiền, của nợ thì của nợ!
“Vừa tan làm à?” Ông kễnh hỏi.
“Tan từ lâu rồi.” Bốp, tự cho mình một phát tát, “Chẳng phải đợi anh nãy giờ sao?”
Ông kễnh dừng đũa, liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ vẩn vơ.
Hà Tâm Mi bị anh ta nhìn mà dựng cả tóc gáy, không ngừng xới lộn thức ăn trong bát, đùng đùng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à?”
“Hôm nay bị kích động gì thế?”
Cô đang luẩn quẩn giả bộ kiểu A hay kiểu C rồi búa xua giả bộ theo kiểu B nói: “Hiếm khi tôi tốn tiền mời cơm, anh chỉ cần lo ăn no thôi có được không?”
“Vắt cổ chày ra nước hôm nay lại đòi khao, không phải bị kích động tôi không tin cho lắm.”
….
“Coi mắt lại thất bại?”
“Phụt!”
Hà Tâm Mi đấm ngực, a, tại sao ngụm trà đó không phun lên bộ mặt cười cợt xấu xa khiến người ta muốn đấm của hắn?
Đường tình lận đận.
Không đúng, thực tế là tới bước đường cùng.
Hà Tâm Mi ngày ngày nhớ lại hai mươi sáu năm tuổi xanh của mình là nhịn không nổi phải giậm chân uất hận. Chỉ trách chế độ giáo dục quá phong kiến, từ nhỏ ông bà già vẫn luôn dạy dỗ con gái ngoan không được yêu sớm, con gái ngoan phải “Lấy học tập xuất sắc làm vinh, lấy tạm bợ qua ngày làm nhục”, để đến nỗi tất cả những tình cảm trong sáng của một thời trong sáng đều bị bóp chết bởi 14 chữ to tướng ấy, đối với tất cả sắc đẹp trên đời chỉ có thể nhìn chứ không được động đến.
Cuối cùng mãi cho tới khi tốt nghiệp đại học trở thành công dân xã hội, ai ngờ đâu người còn sốt ruột hơn cô, sợ phải nuôi một bà cô già chính là bậc mẫu thân nghiêm cấm không cho yêu sớm ngày ấy.
Ôi câu chuyện tình yêu, giống như xem một bộ phim A, cô thờ ơ đứng nhìn sự xuất hiện đặc sắc của Trần Uyển và Tiểu Nhã, xem thật dễ chịu, nhưng nhìn lại bản thân, thấy hoàn toàn trái ngược. Cô không đáng yêu như Tiểu Nhã, không mỏng mày hay hạt, không xinh đẹp như Trần Uyển, vào cấp ba đã phải mang thân hình béo ú xôi thịt, đã hoàn toàn tuyệt vọng với bề ngoài của mình, tất cả những cái gọi là coi mắt chẳng qua cũng chỉ là cho có …”Xin chào, tạm biệt” mà thôi. Ngày ngày đối diện với những lời ân cần chỉ bảo của mẹ già, cô chỉ có thể uất ức không thành tiếng. Người đàn ông tốt giống như những con rùa quý hiếm đang mất dần dưới dòng sông trong mát, cho đến ngày hôm nay, cao 1m6, nặng 132 cân như cô biết đi đâu đào lỗ giồng một bông hoa đào đẹp?
Câm lặng.
“Sao không động đũa?”
“Giảm cân.” Cô bực dọc đáp, nói xong liền tránh bàn tay anh, “Đừng có vò đầu tôi như xoa đầu chó thế, nói hàng trăm lần rồi!”
Từ đầu đến chân chỉ có một thứ duy nhất cô vẫn luôn tự hào, đó chính là mái tóc đẹp dày mà đen bóng, tốn bao nhiêu tiền mới cắt được cái mái lệch khiến mặt trông nhỏ bớt.
“Làm sao anh biết tôi tới đây coi mắt?”
“Thế mà cũng phải hỏi? Không vui liền đi tìm cái ăn. Cô thì có cái gì không vui chứ? Một là cân nặng, hai là coi mắt bị từ chối. Nghe nói Hà sư mẫu lần trước có nói với tôi, có cần tôi giới thiệu cho vài người không?”
Đáng ghét! Tại sao mẹ lại …
“Cô đừng nổi điên nữa.” Tống Thư Ngu cười não nề, “Thanh niên trai tráng đúng thật tôi có quen vài người, cũng có khẩu vị kiểu xôi thịt lắm.”
“Cút!” Rõ ràng là trả thù, mối thù mẹ cô đã khẩn thiết giúp hắn làm mai.
“Anh đi mà lo hàng quán nhà anh đi nhá! Lão Tống, đừng tưởng tôi không biết, trong giá sách nhà anh bí mật giấu bộ “Tuyệt sắc lệ nô” tôi đã trông thấy, tốt của anh tóm lại là loại nào?”
Tống Thư Ngu ngồi đối diện há mồm trợn mắt, Hà Tâm Mi trong lúc đắc ý giọng điệu khuyên nhủ hàm ý sâu xa: “Anh Tống, tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên hiện thực xã hội vẫn còn rất thành kiến với nhóm người các anh, thậm chí là kỳ thị. Nhưng tôi đảm bảo tôi tuyệt đối không có, tôi hiểu anh và ủng hộ anh. Tình yêu không có biên giới không phân biệt tuổi tác không phân biệt giới tính, chỉ cần tình yêu chân thành mới là vĩnh hằng.”
Sấc! Đến mình còn cảm động.
“Có phải cô bị mộng du không?” Tống Thư Ngu thu cằm rồi nhìn trái ngó phải, lấy đũa gõ lên trước trán của Hà Tâm Mi, “Ăn xong đồ của cô đi, ăn no rồi biến.”
“Có thật anh trả tiền? Tôi cũng có tiền mà.” Chỉ là tất cả đã đưa hết cho mẹ.
“Được rồi, có bao nhiêu đâu, nói đi nói lại mấy lần. Lấy quần áo rồi đi, tôi tiễn cô về còn có việc.”
Ồ yê! Ngày mai tìm sư tỷ đòi trả tiền, chẳng phải cô ấy được lời sao?
Cô nghĩ rồi nói: “Tôi đi trước.”
Tống Thư Ngu lấy làm lạ nhìn cô, “Lại làm cái quái gì thế?”
Ngốc, tôi không muốn mặc nguyên bộ áo lông như gấu này đứng cạnh anh đâu.
“Không lạnh ư?”
“Không lạnh.” Hà Tâm Mi hít một hơi cái lạnh như băng cuối tháng hai, ôm chiếc áo lông trên tay cao hơn một chút hòng chắn luồng gió phía cửa chính, “Anh mau đi lấy xe.”
“Nhìn kìa mồm nói không lạnh, mũi đông cứng chảy cả nước.” Lúc lên xe anh nói.
Cái đẹp luôn có cái giá của nó. Đồ ngốc! Đặc biệt là ánh mắt tương tự đổ dồn về cô, những lúc bị đối xử khác thường, kiên định vẫn là số một.
“Năm ngoái anh đã đi đâu?” Ánh mắt cô không cầm được chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, tay ôm chặt thêm chiếc áo trong tay, mười đầu ngón tay múp míp đan vào nhau, giấu kín.
“Chỗ Quý Tư, Khinh Mi.”
“Ừm.”
“Có hợp ở tòa soạn không?”
“Ờ, những thứ không thuận mắt coi như không nhìn thấy, tổ trưởng lên cơn điên cũng là thứ khiến tôi chạy nhanh nhất.”
“Ranh con!” Anh cười khúc khích, tay xoa loạn tóc mái của cô.
Chương 2 – Có lẽ hình như đại khái là ….. phải lòng một người
[Lần coi mắt thứ N trở về báo cáo kết quả] Gấu hung bạo
Sau khi tua đi tua lại đoạn băng tường thuật sự việc buổi tối, Hà Tâm Mi thấy cơn giận trong lòng đã sớm biến mất.
Cô thường hay ngồi ngâm trên một diễn đàn phái nữ trong mạng của tòa soạn báo Tế Thành, từ năm thứ ba đại học cô lấy làm thích thú khi đóng vai bác sĩ phân tích tâm lý mặc áo ba lỗ “Gấu hung bạo”. Chẳng nhớ từ bao giờ, cô bắt đầu để ý đến một nickname bình luận tên “Bé Sin mũi dài”, tên đó hoàn toàn không giấu diếm thân phận đàn ông của mình trên một diễn đàn phụ nữ, giúp mọi người phân tích vấn đề với những nhận xét thấu đáo và đặc sắc đến độ thấu tình đạt lý, đôi lúc kèm theo chút hóm hỉnh. Thỉnh thoảng còn có một vài người lên bình luận về một vấn đề nào đó còn nói: Đợi bé Sin đi, đợi cậu ấy chỉ cách.
Hà Tâm Mi ấn phím F5 để liên tục cập nhật, chỉ muốn xem phản ứng của cậu ta thế nào mà thôi.
Ấn sắp tới 11 giờ, vẫn không thấy bóng dáng bé Sin mũi dài đâu, cô ngáp một hơi rồi tắt máy.
Cuộc sống hàng ngày của Hà Tâm Mi đều bắt đầu trên bàn cân điện tử.
Trước đây cô bạn cùng phòng Ninh Tiểu Nhã vẫn thường dè bỉu: “Ai sáng dậy chẳng nhẹ một cân? Ngủ một đêm dậy nước không bốc hơi chắc? Sung với sướng cái nỗi gì?”
“Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là vấn đề tâm lý!”
“Lại còn vấn đề tâm lý? Gọi là tự lừa mình lừa người thì chính xác hơn.”
Đáng tiếc Ninh Tiểu Nha người vẫn hay tranh cái với cô từ cái nhỏ tới cái to giờ đã làm vợ người ta rồi, ở tít đầu Thái Bình Dương bên kia. Ba Giai Tú Xuất đôi bờ cách trở, Hà Tâm Mi trong lòng vẫn thường ôm một nỗi buồn thảm chán trường.
Đánh răng xong đi ra, máy tính đã bật. Mấy comment mình gửi tối qua vẫn chưa bị trôi, trong lòng cô mừng thầm, ánh mắt vội vã lướt xuống. Quả nhiên:
… Trong lòng u ám đoán rằng, có phải chị gấu hung bạo lấy sự hung bạo của mình làm chất xúc tác? Lớn hơn anh kia hai tuổi, phải khích lệ hơn nữa để giữ vững lòng tin. Giới thiệu bạn gái cho anh kia, trả vờ kích động ý chí chiến đầu muốn chinh phục của đối phương. Đương nhiên, cũng có khả năng đơn thuần chỉ là ý tốt. Cho dù thế nào, chị gấu cũng đừng để bụng chuyện này. Giỏ nhà ai quai nhà nấy, nồi nào vung đó, nhất định sẽ có một cái quai và một cái vung thuộc về chị.
163L Bé Sin mũi dài
Ồ yê!
Lúc ăn sáng do vui mừng quá độ, không cẩn thận quệt phải chỗ bơ đậu phộng trên bán bao, bị mẹ đập cho một phát vào tay.
“Sao lại thế này? Ăn thêm một tí cũng không được? Ba, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba mẹ không?”
Ba cầm tờ báo, ậm ừ được hai tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu.
Tâm Mi vẫn muốn cự nự, đôi mắt to của mẹ đã trợn lên, “Không phải con ruột hả? Mẹ còn chưa đủ tốt với con sao? Ăn no rồi xoa da bụng mồm gào lên đòi giảm cân là ai? Còn nữa, ông Hà, báo để đến chỗ làm đọc, ăn sớm một chút rồi còn đi làm.”
Ba Tâm Mi lúc này mới ngẩng đầu, “Giảm cân cái gì, con gái tôi thế này được rồi, châu tròn ngọc sáng, cái này gọi là phốp pháp.”
Hà Tâm Mi đứng lên chuẩn bị rửa tay rồi đi, nghe thấy câu nói không nhịn nổi quay đầu thơm lên má ba cô một miếng, “Yêu nhất ba đấy ba ơi!”
Ba cô mặt hơi ửng đỏ, nhìn ánh mắt không tán thành của vợ rồi nói: “Mới sáng sớm đã mắng mỏ con cái, đi làm mất hết cả tâm trạng biết làm thế nào?”
“Nếu nó làm tôi mất một ít thì tôi có ngày ngày mắng mỏ như thế này không? Tôi không chết mệt chắc?”
Hà Tâm Mi rửa tay trong phòng bếp, nghe thấy câu chuyện của bố mẹ chỉ tủm tỉm cười. Trong nhà họ, mẹ quyền thế quen rồi, hai năm nay hình như sắp tiền mãn kinh, mẹ với ba càng lúc càng hợp nhau.
“Nhà cô giống như một quả trứng, mẹ cô là vỏ ngoài cứng cáp, ba cô là lòng trắng, còn cô chính là lòng đỏ ở giữa được bảo vệ rất kỹ.”
Là ai nói vậy?
Nhớ ra rồi, là lão Tống.
Hình tượng ghê gớm.
Vừa nghĩ tới lời của lão Tống, mẹ cô ở ngoài đã hỏi: “Tối hôm qua đi gặp ai thế? Cũng không thấy lái xe về.”
“Ông Tống!”
“Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thầy Tống. Người ta là đồng nghiệp cùng ba con, nhưng rất biết tôn trọng người lớn, kêu mẹ một tiếng cô, tính ra là bề trên của con, Tâm Mi …”
“Biết rồi, đấy là con tiện mồm gọi thôi.”
“Thế con suốt này gọi ông Tống ông Tống, chẳng ra sao, ai không biết lại nghi ngờ về gia giáo nhà mình. Còn nữa, đừng có hơi tí là phiền phức đến người khác …”
Hà Tâm Mi đưa mắt lườm, “Mẹ, mẹ còn không đi làm? Con sắp đi rồi, xe ga để ở tòa soạn còn chưa lái về, giờ phải đi xe buýt đây nè.”
“Đời chút.” Mẹ đuổi theo ra đến cửa, lúc này cô đang thay giày: “Chủ nhật đừng hẹn ai, về nhà ăn cơm. Dì Mã đưa con gái đến.”
Hà Tâm Mi dừng bước, lấy làm lạ hỏi: “Dì Mã nào ạ? À, con biết rồi, bạn học cũ của mẹ. Mẹ, cái này con cũng không chắc lắm, nhỡ tòa soạn đột xuất có việc phải làm thì sao?”
“Nhắc lại cho con một lần nữa, nếu có việc thật bỏ được thì bỏ. Dì Mã con một hai năm mới đến một lần, con gái dì ấy thi công chức, lần đầu thi viết, lần này là vấn đáp. Chắc phải ở nhà mình một thời gian, tuổi tác hai đứa cũng ngang nhau, nhân dịp này thử kết bạn với nhau xem.”
Hà Tâm Mi gật đầu, lúc đi ra cửa còn thấy mẹ đứng phía sau thở dài, làu bàu với ba: “Con gái nhà người ta sao lại sáng lạn như thế, con nhà mình …”
Cô khẽ khép cửa, đứng ở cửa thang máy, đứng trước cánh cửa bóng loáng soi rõ được mặt rồi chun mũi: “Sáng lạn!”
“Thời báo Tế Thành” là tòa báo lớn nhất nhì trong thành phố, khi ấy mẹ Hà Tâm Mi phải mất bao nhiêu công sức mới nhét được cô vào nhóm tin tức tài chính, tới giờ nhắc lại chuyện cũ vẫn giậm chân đấm ngực. Chẳng vì cái gì khác, ai bảo bà khôn khéo mạnh vì gạo bạo vì tiền, sinh ra đứa con gái hệt như ông bố mọt sách?
Lúc ấy Hà Tâm Mi lén xin vào nhóm tin tức xã hội, mẹ cô biết được thiếu chút nữa từ mặt cô, Hà Tâm Mi hùng hồn nói: “Không thích là không thích, không hợp là không hợp. Con biết ký giả biên tập viên tài chính đều rất giàu, thấy họ mua xe mới cũng ghen nổ mắt. Nhưng rõ ràng nhà đất không khởi sắc cổ phiếu rớt giá, còn phải nói gì mà nhà đất sắp bán hết rồi, cổ phiếu phi nước đại, đó chẳng phải lừa người sao? Chẳng phải từ nhỏ mẹ luôn dạy con không được nói dối sao?”
Mẹ cô lấy khẩu chiến làm đòn tâm lý, suýt chút nữa trề môi ra ngoài. Trong nhà náo loạn thiên cung mất một tuần, kế hoạch dọn ra ở riêng của Hà Tâm Mi cũng vì thế mà bị hoãn lại.
Ngồi trên chiếc xe buýt trống trơn nghĩ lại lời mẹ nói không sáng lạn, thấy có phần khó chịu. Chẳng biết phải làm gì, cô vốn chẳng có chí lớn, chỉ lấy vui sống là mãn nguyện. Cả đời cô chẳng thể theo đuổi được ước mơ của mẹ, cái gì và vượt trội xuất sắc. Đối với cô mà nói, việc đội quản lý thị trường bắt hàng quán, những vụ đâm xe liên hoàn còn thú vị hơn nhiều so với mấy con số chứng khoán và việc quan hệ với mấy tay tai to mặt lớn trong giới bất động sản hay ngân hàng.
Trở về tòa soạn, chẳng buồn uống nước, cô tự giác đứng ngay vị trí đầu trước ô làm việc.
Cuộc họp buổi sáng luôn là lúc để ông sếp trút hết những uất ức đau khổ khi phải sống quá lâu dưới chế độ nữ quyền của bà vợ, Hà Tâm Mi ra vẻ chăm chú lắng nghe ông ta nổi cơn tam bành.
Tan họp có tiếng rì rầm bàn tán bên tai …
“Hôm nay ngày gì của mình không biết, lại có bão …”
“Xuỵt, nghe nói hôm qua bị sếp lớn quạt cho một trận, nói tờ báo xuân tháng trước làm không được.”
“Những tháng ngày của ông Đổng thật gian nan, đi làm thì bị sếp chèn ép, về nhà lại bị vợ đàn áp, đến lúc nào mới vùng lên để chúng mình được thơm lây đây?”
“Xuỵt, ngậm miệng!”
Tiểu Đỗ biên tập bản thảo kéo Tâm Mi sang một bên: “Hôm nay phải cực kỳ chú ý, không được đụng xe nữa đâu đấy.”
“Không sao, cả ngày hôm nay tôi ở ngoài. Xe buýt đổi tuyến, hôm qua đã sắp xếp đâu đấy để em đi rồi.”
“Bài phỏng vấn tôi đã giúp cô, cái tính vô lo vô nghĩ của cô không thể sửa được.”
“Cám ơn nhé, chị Đỗ.”
“Tối qua coi mắt thế nào?”
Hà Tâm Mi lúng túng, có thể đừng hỏi những cái không nên hỏi thế này không?
“Chẳng có gì, gặp phải một đôi dở hơi.”
“Hả? Kể nghe xem nào?”
“Đợi chiều có thời gian từ từ em kể cho.”
Lúc này trong phòng làm việc tiếng điện thoại đã liên tục không ngừng, tiếng người rì rầm bàn tán, cô rất thích không khí sôi sục này, cả cơ thể được lan truyền nguồn cảm hứng bất tận.
Cố lên, Hà Tâm Mi! Ít ra mày cũng đang được làm việc mình thích!
Trang tài chính là vị trí tốt có biết bao người ngưỡng mộ? Theo cách nghĩ của phu nhân họ Hà cùng đa số mọi người, lăn lộn dăm ba năm, sau khi trở thành một ký giả nổi tiếng, muốn nhà có nhà muốn xe có xe, hơn nữa được tiếp xúc với toàn những anh tài, tương lai cũng sẽ có tiền đồ tươi sáng.
Phải cái cô chỉ được chăng hay chớ.
Còn nhớ lần đầu tiên phỏng vấn, cô ngốc nghếch đi liền. Đến đó, thầy giáo phụ trách đưa cô đi bèn hỏi: “Không mang giấy bút sao? … Máy ghi âm cũng không có?” Sau cùng đành miễn cưỡng lắc đầu nói: “Vậy coi như đi chơi, về bổ sung cho tôi một bản viết.”
Còn có một lần, vì điều lệ về thuê nhà lần hai mới ban hành(*Điều luật mới ban hành trong ngành ngân hàng có tiếng vang khá lớn) và lễ khánh thành ngân hàng, Hà Tâm Mi đứng trước cổng chính ngân hàng chặn được thống đốc ngân hàng. Nhưng do cô chưa có kinh nghiệm nên đã nhận nhầm người, tưởng ông trưởng phòng béo núc là thống đốc, rồi gạt phăng ông thống đốc thật người gầy sọp sang một bên.
Thế thôi đã đành, khiến cô đau đầu nhất chính là bộ phận quảng cáo. Hàng tháng bộ phận phải có một biểu bảng báo cáo, phía trên là thành tích cá nhân, cái đó gắn liền với lương thưởng. Năm đầu thực tập cô trốn một vòng, năm thứ hai kiên trì đến cùng tìm đến cô bạn học Khinh Mi, rồi quay lòng vòng anh Tống biết được, đến đây mới hoàn thành chỉ tiêu hòng thoát nạn. Năm nay, ngước lên nhìn trời … Tuy vào được tổ tin tức xã hội, nhiệm vụ ít đi rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy gánh nặng đầy mình, một chút cũng không dám lơ là.
Bước ra từ công ty xe buýt, trên tay ôm một đống tài liệu và báo cáo, nhảy lên chiếc xe ga rồi phóng về tòa soạn. Tài liệu chỉnh sửa lại một chút là phải gửi bản thảo ngay, chậm một chút thôi sẽ bị trực ban biên tập mắng xối xả cho một trận. Đợi bản thảo soạn xong cũng đã quá trưa, đang chuẩn bị xuống nhà tìm chỗ nào ăn tạm một bữa, thì trông thấy trực ban biên tập vừa nghe điện thoại vừa đưa mắt nhìn về phòng làm việc trống trơn tìm kiếm, sau cùng ánh mặt thẳng về phía cô.
Mếu … Cơm trưa hết hy vọng rồi.
“Tiểu Hà, năm em tiểu học bị ngộ độc thức ăn tập thể, trong vòng mười phút cô phải tới bệnh viện thành phố. Nhớ phải nhanh mà chuẩn, nhất định phải sắp chữ xong trong chiều nay.”
“Vậy buổi chiều tôi …”
“Cứ để đấy, tôi giao cho người khác làm.”
Ai bảo cô lỡ mất bữa trưa? Lúc này phòng làm việc chẳng còn một ai, “thanh niên trai tráng” chỉ mình cô bị tóm.
Hà Tâm Mi ừ một tiếng, xách chiếc túi lớn trên bàn, lần nữa lao ra khỏi phòng làm việc như tố lốc.
Chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện thành phố, chẳng cần tìm cũng thấy hệ thống thu âm của đài truyền hình thành phố dây điện nhằng nhịt như cột điện. Chúi đầu vào đám đông ấy là được rồi. Đây cũng chính là lúc cô phát huy ưu thế thể hình của mình, chân trụ vững bả vai rộng, chen chúc xô đẩy, cả một đám phóng viên đông như hồng hải liền bị cô chẻ đôi.
“Nghe nói việc ngộ độc thực phẩm lần này là do bữa sáng dinh dưỡng do nhà cung cấp trong chương trình bữa sáng chất lượng cao của căng tin nhà trường cung cấp không phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh, xin hỏi …”
“Xin hỏi cho con số chính xác …”
“Hiệu trưởng Lý, thái độ của sở giáo dục thành phố như thế nào về việc ngộ độc thực phẩm lần này …”
Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu cùng cán bộ ngành giáo dục trả lời không có gì mấy, Hà Tâm Mi cầm máy ghi âm, mắt nhìn tứ phía. Phòng cấp cứu ầm ĩ như ong vỡ tổ, trên hành lang đầy những em nhỏ mặc đồng phục đang được truyền nước, cùng những bậc phụ huynh nghe thấy tin cũng đang dần tới.
Cô nhìn tứ phía dò tìm mục tiêu dễ dàng công phá. Quả nhiên phát hiện thấy một người.
Từ trong đám người chen ra, cô quay người đi thẳng về phía cuối hàng lang. Một em gái nhỏ vẫn đang được truyền nước, gương mặt nhỏ trắng bệch, người đứng bên cạnh hình như là mẹ em. Một người phụ nữ trung niên kèm theo đó phải thuộc tầng lớp dưới của xã hội thì mới dễ nói chuyện, đây chính là kinh nghiệm sau gần ba năm lăn lộn rò rẫm có được.
“Chào cô, đây là … vẫn chưa sắp xếp được phòng bệnh sao?”
Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hà Tâm Mi một lượt, sau khi thấy ánh mắt đầy quan tâm của cô mới thả lỏng dần, “Phòng bệnh nội khoa tầng sáu đã chật kín người, chúng tôi chưa tới lượt.”
“Chật kín rồi?” Điều đó có nghĩa con số thực tế nhiều hơn con số hai mươi người mà phía chính phủ công bố. Cung phản xạ của Hà Tâm Mi bỗng chốc bay đi thật xa, “Tôi muốn hỏi em nhỏ một chút, trong lớp em các bạn phải nhập việc có nhiều không?”
“Nhiều lắm, người tôi quen cũng đã có mấy cháu, khi nãy còn có em ôm bụng ngất xỉu trong nhà vệ sinh.” Người phụ nữ trả lời giúp con gái.
“Vậy …”
“Cho hỏi cô làm gì vậy? Nếu không phải bệnh nhân thì xin mời đi cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới quá trình trị liệu.”
Hà Tâm Mi mới nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không hay, quay đầu lại nhìn thấy một người toàn thân khoác chiếc áo dài màu trắng, cô giơ thẻ nhà báo ra trước được nửa chừng chưa kịp thu tay lại.
Bác sĩ trường Umeda? Irie Naoki?(*Nhân vật bác sĩ tài hoa trong truyện tranh Nhật Bản)
Hà Tâm Mi, cưỡi bạch mã đại đa số là đường tăng, nếu có cánh thì chắc chắn là người bay! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bác sĩ còn có tên biến thái Kurodo Akabane. Hà Tâm Mi lý trí đôi mắt ánh lên khẽ nói.
Đây chính là cốt cách của Umeda rồi. Hà Tâm Mi ngốc nghếch đứng dồn vào góc tường uất ức.
Ngậm cái miệng thúi của cậu lại đi, trông thấy cả răng sâu ở tít trong kia kìa!
Hà Tâm Mi ngậm miệng, giả bộ điềm tĩnh.
“Tôi là Hà Tâm Mi phóng viên tờ “Thời báo Tế Thành”, Cô đưa mắt nhìn tấm biển trước ngực anh ta (Bỏ mẹ!Có cơ bắp), “Bác sĩ Tôn, tôi chỉ thực thi trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Vậy xin mời ra cửa rẽ trái, hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu đang ở ngoài hành lang nhận phỏng vấn.” Bác sĩ Tôn Gia Hạo hất đầu ra phía sau, giọng nói vô cùng hách dịch: “Đừng đứng ở cửa phòng cấp cứu ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi.”
Tôi xin, đừng có hất tóc như quảng cáo dầu gội đầu thế được không?
“Bác sĩ Tôn, tôi chỉ xin anh có ba phút thôi …”
Có vẻ như đối phương không nghe thấy cô nói, đi thẳng về phía trước.
Hà Tâm Mi giậm chân, đứng đằng sau nhất quyết, “Tôi chỉ muốn biết có phải đã chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm hay không, có bị truyền nhiễm và có phải dịch bệnh không, còn nữa cục vệ sinh dịch tễ thành phố trước mắt …”
Đối phương dừng bước ngay cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt bình tĩnh phía trên tà áo trắng trong bầu không khí hỗn loạn trở nên thong dong đầy mình, “Tôi chỉ là một vị bác sĩ nhỏ của khoa cấp cứu mà thôi, những câu hỏi của cô, tôi chỉ có thể trả lời chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm, còn việc truyền nhiễm và cái khác, cô phải hỏi người đại diện của trung tâm khống chế dịch bệnh, còn động thái của chi cục thành phố cô hỏi tôi cũng chỉ lãng phí thời gian. Xin nhắc lại lần nữa, đừng làm phiền tới công việc của chúng tôi.”
“Cảm ơn.”
Hà Tâm Mi chỉ còn biết lắp bắp được một câu trước bộ dạng rất ngầu của anh ta.
Bác sĩ Umeda à, tôi tới phòng nội khoa tầng sáu xem một chút không vấn đề gì chứ? Còn nữa (nhìn ngón tay), cái này, làm sao mới có dũng cảm mở miệng hỏi số điện thoại anh bi giờ?
[Có lẽ hình như đại khái là ... Phải lòng một người rồi, nhưng mà không hẳn chưa chắc anh ấy còn nhận ra mình.]
Thưa các chị em, cần gấp tuyệt chiêu công phu gái cưa trai, các chị em xin nhiệt tình trả lời dùm. By Gấu hung bạo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét