Edit : Lệ Lâm
Beta : Kỳ Doanh (Min)
Chương 5 : Hay cho cái trò khôi hài vừa khoa trương lại giả tạo…
Phạm Khinh Ba tự nhận còn có chút khả năng quan sát sắc mặt, tuy rằng Chu Tử Sách không có biểu hiện ra ngoài, thậm chí tựa như thường ngày hưng trí ngẩng cao đầu kể chuyện vui trong quân doanh, nàng lại biết trong lòng hắn đang có việc gì đó.
Không ngoài dự kiến, hắn về nhà nhìn đến tướng quân lập bài tử, tất sẽ cùng tướng quân náo loạn một hồi. Mà hôm nay hắn còn tìm nàng, chứng tỏ tướng quân duy ngã độc tôn ở nhà hắn cũng không thể làm khuất phục được hắn, ít nhất, trong lòng hắn vẫn không cam lòng. Nàng dò xét thử, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tử Sách, ngươi cùng người trong nhà nháo quá?”
Thần thái hắn thoáng chốc cứng đờ, sau một lúc lâu, nhận mệnh lộ ra một chút cười khổ, “Tiểu Phạm, nàng luôn rất thông minh.”
Hắn thừa nhận, lại chưa nói tình hình cụ thể, đột nhiên nắm chặt tay nàng, kiên định nói: “Vô luận phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ cưới nàng. Đến lúc đó ta muốn cả kinh thành này kết đầy đèn màu, ta muốn chiêu cáo thiên hạ, Phạm Khinh Ba là thê tử của Chu Tử Sách ta!”
Phạm Khinh Ba nghe vậy cơ hồ muốn té xỉu, nàng làm sao có thể quên tiểu tử này hiện tại đang nằm trong độ tuổi thanh xuân phản nghịch, cư nhiên trông cậy vào tướng quân phủ gây áp lực có thể làm cho hắn biết khó mà lui? Miệng hắn nói vậy nhưng thật ra rất thoải mái, dù sao vẫn là con trai độc nhất của tướng quân, tướng quân phủ tự nhiên sẽ không gây khó xử cho hắn, nhưng còn nàng? Nàng hiện tại đại khái đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt tướng quân a?
Nghĩ đến đây, nàng dùng sức rút tay về, lãnh nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Ta nói một lần cuối cùng, ta sẽ không gả cho ngươi, không phải là vui đùa, lại càng không lấy lùi làm tiến. Ngươi nếu còn muốn làm bằng hữu của ta, không cần lại nhắc tới việc gả cưới!”
Chu Tử Sách nhất thời bị vẻ mặt lạnh lùng của nàng làm kinh ngạc, chưa phản ứng kịp, cho đến khi nàng đi xa, mới vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay của nàng, thanh âm cố chấp nói: “Ta không tin nàng không thích ta! Trong thành người người đều nói nàng là Khinh Bạc nữ, ta lại biết phòng tâm cảnh giác của nàng có bao nhiêu nặng, nàng có thể cho ta tiếp cận nàng như vậy, nàng dám nói trong lòng nàng không có ta?”
Hắn lần đầu tiên đối với nàng lớn tiếng nói chuyện như vậy.
Phạm Khinh Ba bị chất vấn đầu óc phát mộng, nhìn khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, thần sắc có chút loạn, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Chết qua một lần, lại từng ở địa phương hạ đẳng nhất trong cung ……. Giả Y cung làm tội nô bốn năm, sau đó trọng sinh gặp được nam nhân này. Hắn thiếu niên đắc chí, chưa kịp nhược quán chi linh (chưa đến 20 tuổi) liền trở thành giáo úy, thánh thượng đích thân ban đai lưng bạc. Tiên y giận mã, mặc phố quá thị, hăng hái đến mức nào?
Không vui sao? Không vui sao? Ta càng thích.
Hắn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ra tay cứu nàng dưới roi ngựa của bọn nô tài, lúc đó lại cho rằng trên mặt nàng tái nhợt là do chấn kinh, còn răn dạy vài tên nô tài. Không biết được, đó là màu da do rất lâu không thấy ánh mặt trời của nàng mà thành. Nàng giống người khát nước cực kỳ khẩn cầu mưa rơi, giống người đói cực kỳ khẩn cầu đồ ăn, giống người trong bóng đêm khẩn cầu ánh mặt trời, không tự chủ được bị hấp dẫn.
……. nói trắng ra là, chính là nhu cầu cấp bách của người vừa hoàn dương(trở về nhân gian) muốn một cỗ dương khí mãnh liệt để chứng minh bản thân xác thật là còn sống.
Đáng tiếc, người trước mắt thân thế hiển hách. Mà nàng cũng rất nhanh phát hiện, một nữ tử xuất thân hỏng bét xuyên qua ở dị thế tình cảnh có bao nhiêu xấu hổ. Mai danh ẩn tích thay hình đổi dạng không khó, vài năm nay diện mạo nàng càng giống bản thân ở kiếp trước, chỉ còn sót lại một ít tài năng nhìn từ góc độ khác là của chủ nhân thân thể dịu dàng này. Nhưng cuộc sống thật khó biết bao.
Trong tiểu thuyết nữ nhân xuyên qua hành động tùy tâm sở dục(muốn làm gì thì làm), toàn làm những việc kinh thế hãi tục, sau này tất nhiên có vương hầu tướng lĩnh theo đuổi.
Còn nàng thì sao, bất quá là tay làm hàm nhai nuôi sống bản thân thôi, lại còn bị mang tên là khinh bạc. Đừng nói vương hầu tướng lĩnh, chính là cửa nhỏ của dân chúng nhà nghèo tầm thường, có ai muốn “nữ chưởng quầy Hoan Hỉ Thiên” như nàng làm dâu nhà mình?
Hai năm trước còn có cái gì viên ngoại thương nhân đánh tiếng với nàng, đương nhiên chỉ muốn nàng làm thiếp. Chu Tử Sách biết được điên cuồng giáo huấn những người đó, kinh thành còn có một tin đồn đại như đinh đóng cột……. nói nàng là ngoại thất(nữ nhân nuôi ở ngoài) của hắn, tên khoa học là ngoại thất, biệt danh là tình nhân, nói thô tục chính là nhân tình, đời sau thường gọi bao nhị nãi.
Chậc, dân chúng kinh thành này trong đầu trừ bỏ tin tức màu hồng phấn* còn có thể có cái gì? Ngoại cái gì thất cái gì? Tiểu tử kia chính thất(vợ cả) còn chưa có a.
(* tin tức màu hồng phấn : tin tức về nam nữ quan hệ bất chính)
Nhưng thật ra từ đó về sau, rõ ràng không còn người nào dám chọc ghẹo nàng, Tiểu Bá Vương danh hào nói không là không. Về phần ngầm tính kế nàng thế nào, nàng cũng không thật để ý, ngẫu nhiên còn có thể đi quán trà Tiêu Dao uống trà miễn phí, cớ sao mà không làm?
Chính là mặc kệ thái độ phân biệt này, có tin đồn xôn xao, danh tiếng của nàng càng lúc càng lớn, đồng thời thanh danh cũng càng ngày càng kém.
Nhưng cái lợi ở đây là Hoan Hỉ Thiên trở nên thật náo nhiệt, cuộc sống của nàng từ đó mà trở nên thật thoải mái tự tại; Lại hỏng ở chỗ… hỏng chính là ngay tại trước mắt, nàng phải cùng Chu Tử Sách nhất đao lưỡng đoạn, ngay cả bằng hữu cũng không làm.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên phát hiện lực đạo nơi cổ tay chợt mạnh, cả người bị kéo vào bên trong một lồng ngực nóng rực!
“Ta chỉ biết! Nàng quả nhiên là thích ta!”
Uy uy! Đây là cái tình huống gì! Nàng rõ ràng là muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, khi nào thì biến thành quả nhiên là thích hắn!
Phạm Khinh Ba không biết khi nàng nhớ lại chuyện cũ, gương mặt lơ đãng toát ra cảm xúc, hoàn toàn bị Chu Tử Sách nhận định là “Ta yêu chàng, ta cũng biết chàng yêu ta, nhưng là chúng ta thân phận khác nhau một trời một vực, ta không muốn hủy tiền đồ của chàng nên mới nhiều lần cự tuyệt chàng”, nói cách khác chính là tình cảm ngược luyến. (Min : ông này tên sách quả nhiên trí tưởng tượng bay xa quá mức^^~)
Chu Tử Sách tự cho là phát hiện được tâm ý của nàng, cao hứng quá độ, hoàn toàn không phát hiện biểu tình kì lạ của nàng, tay ôm lấy nàng, càng ôm càng chặt.
Nàng bị ôm thở không nổi, nói không ra tiếng, liều mạng giãy giụa. Đột nhiên, bên tai một đạo thanh âm như sấm vang lên.
“Nghiệt tử! Ngươi đang làm cái gì! Còn không mau buông tay!”
Chu Tử Sách trên lưng bỗng nhiên bị đánh một gậy, tay nhất thời buông lỏng. Phạm Khinh Ba toàn thân thoát khỏi trói buộc, cả người té trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở. Giương mắt nhìn lên, vị đang cầm gậy ngang ở trên ngực, lửa giận cháy bùng bùng, khí thế như sấm kia, rõ ràng chính là phụ thân Chu Tử Sách…. phụ quốc đại tướng quân.
Nguyên lai hôm qua Chu Tử Sách về nhà thật sự đại náo một hồi, luôn miệng nói muốn lấy Khinh Ba làm vợ. Chu tướng quân cũng là người tính tình bướng bỉnh, giận dữ liền kêu đánh kêu giết, may mắn là Chu phu nhân khuyên xuống. Chu phu nhân kia đã sớm vì con mà tuyển mấy nhà môn đăng hộ đối, đều là tiểu thư khuê các. Mà nay đúng lúc hai nhà hẹn ở Ngâm Phong lâu ăn cơm, ai ngờ đợi hồi lâu, nam nhân vật chính cũng không xuất hiện, cuối cùng nghe gia nô báo lại, nói là thiếu gia ở ngã tư cùng Khinh Bạc nữ ôm ôm ấp ấp. Chu tướng quân vừa nghe, giận tím mặt lao xuống lâu, vì thế hiện tại liền chứng kiến một màn này.
Phạm Khinh Ba nhìn nhìn Ngâm Phong lâu cách đó không xa, như đang đăm chiêu, lại ngẩng đầu nhìn Chu Tử Sách, thấy hắn nhìn nàng, mặt có vẻ xấu hổ, nhất thời hiểu rõ. Hai phụ tử này đấu khí, lại dám đem tình cảm của nàng làm đạo cụ. Trong lòng chợt lạnh, trên mặt lại nở một nụ cười, cung kính đối với tướng quân thi lễ.
“Dân nữ bái kiến Chu tướng quân, đa tạ Chu tướng quân thi ân cứu mạng.”
Chu tướng quân sửng sốt, tức giận thu ánh mắt lại, mày rậm vừa nhíu nói: “Ngươi đang nói cái gì?”
Nàng cười đến càng thoải mái, “Hồi tướng quân, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, không biết khi nào ở đâu mạo phạm lệnh công tử, mới vừa rồi hắn không nói hai lời đột nhiên bắt dân nữ, làm dân nữ thực bị dọa, may mắn tướng quân kịp thời xuất hiện, cứu dân nữ một mạng.”
Chu tướng quân mắt hổ bạo trừng, “Ý của ngươi là nói con ta sàm sỡ nữ nhân như ngươi? Ngươi nghĩ người là ai!”
Chu Tử Sách sắc mặt gấp gáp, “Tiểu Phạm nàng đừng nóng giận, ta thật sự muốn cưới nàng, không phải vì giận cha ta!”
Hai người đồng thời nói chuyện, nói xong lại đồng thời trừng hướng đối phương.
“Nghiệt tử này ngươi đang nói cái gì!”
“Cha ngươi không thể nói Tiểu Phạm như vậy!”
Phạm Khinh Ba mí mắt bắt đầu vừa kéo vừa giật không ngừng, đôi phụ tử này không có vấn đề gì chứ? Nàng vì ba người tìm bậc thềm bảo toàn thể diện cho tướng quân phủ, bọn họ cư nhiên không cảm kích? Bọn họ thích diễn trò khôi hài ở bên đường cho người ta xem như vậy sao?
“Ta nói…” Các ngươi trở về tướng quân phủ nhà các ngươi đóng cửa lại muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ, đừng tha ta xuống nước nha!
“Không phải chuyện của ngươi!”
“Không phải chuyện của nàng!”
Sai khi hai người trăm miệng một lời mắng người bên cạnh một câu, lại tiếp tục rống với nhau.
“Thân phận đê tiện, có tiếng xấu! Nàng có cái gì tốt!”
“Kiên cường độc lập, trí tuệ hơn người, nàng có cái gì không tốt!”
Càng ầm ĩ càng vui.
“Im miệng! Đừng nói ngươi muốn thành thân lấy nàng làm vợ, cho dù là nạp làm thiếp làm nô tỳ lão tử ta cũng ngại làm nhục môn phong!”
“Từ nhỏ đến lớn đã có chuyện gì ta làm mà thuận mắt ngươi? Ta làm nhục môn phong các ngươi chứ gì, cùng lắm thì chúng ta chuyển ra ngoài ở!”
…
Quần chúng vây xem ngay từ đầu hưng trí bừng bừng đến sau lại mỏi mệt không chịu nổi, cho tới bây giờ dĩ nhiên hứng thú rã rời, chính là ngại cho nguyên tắc “Xem diễn muốn đến nơi đến chốn phải xem đến kết cục cuối cùng “, mới đứng tại chỗ tiếp tục vây quanh đó mà xem.
“Ngươi tên súc sinh này! Theo ta trở về!”
“Tiểu Phạm, chúng ta đi!”
Rốt cục một câu chém xuống báo hiệu sắp kết thục. Người vây xem ngáp ngáp, duỗi người duỗi người, chờ đợi hai nhân vật chính đang diễn này phát hiện một sự kiện cuối cùng …….. “Di, Tiểu Phạm đâu?”
Đúng vậy, nữ nhân vật chính đã sớm trợn trắng mắt đi rồi.
Nga, đúng rồi, trước khi đi còn không quên “quảng cáo” với quần chúng đang vây xem một tiếng rằng Ngôn đại sư của Hoan Hỉ Thiên Phong vừa cho ra chuyện mới.
Hai phụ tử Chu gia hai mắt nhìn nhau, đều là một vẻ mặt quẫn bách. Cuối cùng vẫn là lão kia phục hồi tinh thần lại, ra tay trước, cầm trụ đứa con, lại quát gia nô bên cạnh: “Còn thất thần làm gì! Mang thiếu gia trở về!” Đứa con kia hết lời phản kháng, bỏ chạy còn chưa được, liền bị bắt tay bắt chân áp tải về phủ tướng quân.
Tan hát, người xem cũng tán dần. Tiểu thương mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, người qua đường vừa đi vừa nói, phố xá lại trở về trật tự cũ, phảng phất như một khắc trước cái gì cũng không có phát sinh qua.
Đây là phong tục nhân tình của Hoàng triều, đây là dân chúng Hoàng triều.
Nếu các ngươi cho rằng đây là lạnh nhạt, vậy mười phần sai, bọn họ chính là rối loạn thôi.
Không khó tưởng tượng, quán trà kinh thành đang muốn náo nhiệt lại được đúng lúc này………. nhiều người như vậy cùng nhau mục kích một trận đại bát quái(buôn chuyện), chỉ cần mỗi người kể một phiên bản liền đủ truyền được mười ngày nửa tháng, huống chi theo năng lực bình quân của dân chúng Hoàng triều xem ra, mỗi người ít nhất có thể kể ra bốn năm phiên bản.
Đương nhiên, dân chúng Hoàng triều cũng có người chính trực thuần lương mà lại không bát quái, tỷ(ví dụ) như Thư Sinh.
Lúc đó, hắn ở một bên Tứ Bảo trai mua giấy bút. Bên ngoài phát sinh hết thảy, từ lúc Phạm Khinh Ba cùng Chu Tử Sách tranh chấp đến lúc ôm ấp nhau rồi đến lão tướng quân xuất hiện lấy “Bổng đánh uyên ương”, toàn bộ hành trình thu hết vào đáy mắt, nhíu chặt mày không có một khắc thả lỏng, thẳng đến khi Phạm Khinh Ba rời đi.
Chưởng quầy thấy hắn thật sự lạ mặt, vốn lường trước hắn là vừa tới kinh thành không lâu, sẽ chờ hắn tới hỏi bát quái, ai ngờ hắn vừa mở miệng lại là hỏi: “Chưởng quầy, xin hỏi Hoan Hỉ Thiên đi đường nào?”
“Tâm tư khẩn thiết” muốn chia sẻ bát quái thất bại, chưởng quầy vẻ mặt lạnh xuống, thuận miệng có lệ: “Quẹo phải gặp ngã tư quẹo trái rồi đi thẳng.”
Thư Sinh nghe mơ mơ màng màng, đang định hỏi rõ ràng một chút, lại nghe phía sau có thanh âm nói: “Khéo như vậy, ta cũng muốn đi Hoan Hỉ Thiên, không bằng cùng nhau đi?”
Người nọ quần áo là trường bào huyền sắc (áo đen), bây giờ tuy đã là đầu hạ, nhưng lại đem hai tay để trong tay áo, ánh mắt không lớn, lại rất dọa người.
~ HẾT CHƯƠNG 5 ~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét