Trang

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Cặp đôi xui xẻo - Chương 07


Chương 7

Ban đêm...

"Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình..." Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê của mình.

"...mình tin..." Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt – Tôn Mạn Mạn yếu ớt trả lời. Aiz... Cô đã nghe cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồ rồi, không tin cũng không được.

"A... đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!" Tiếng thét chói tai lại vang lên.

"Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai..." Ô hô... một giờ đêm rồi, thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mà nói năng bậy bạ.

"Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?" Không dám tin bạn mình lại nói ra đề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương thở hồng hộc phản đối.

"Được rồi! Được rồi!" Vội vã lấy lại tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghị khác: "Vậy cho anh ta một đấm là được." Uy lực từ cú đấm thép của bạn mình, cô biết rất rõ.

"..." Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đến tiếng "alô, alô" thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: "Anh ta chạy rồi, mình không kịp trở tay!"

Áaaa... đáng ghét! Tên kia từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KO nên nhân lúc cô còn rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà "bỏ trốn ra nước ngoài", mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.

Nghe thế, Tôn Mạn Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên là Trình Khải kia đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại của cú đấm của bạn mình nên thông minh mà chạy trước một bước.

"Cậu nói xem đây có phải là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không?" Hỏi.

"Có! Có điều..." Dừng một chút, Tôn Mạn Mạn nín cười nói: "Nếu là hai bên tình nguyện thì lại là chuyện khác."

"Ai, ai tình nguyện với anh ta chứ?" Đỏ mặt mà hét lên, Giang Dục Phương nhảy dựng lên. "Cậu đừng có nói bậy! Quan hệ của bọn mình không phải như vậy..."

"Nếu không phải, vậy sao tự nhiên anh ta lại hôn cậu?" Nghiền ngẫm mà hỏi lại, Tôn Mạn Mạn có lòng tốt nhắc nhở. "Cậu cảm thấy ông chủ mới của cậu giống người thích quấy rối tình dục sao?"

"Ặc... không giống!" Sờ lên ngực tự hỏi, Giang Dục Phương phải thừa nhận Trình Khải là người rất tốt, tuyệt đối không phải là kẻ bại hoại mặt người dạ thú.

Nghe thế, Tôn Mạn Mạn ở bên kia cười nói. "Vậy có phải cậu nên nghiêm túc mà nghĩ một chút xem tự nhiên anh ta đối với cậu như vậy là biểu hiện cái gì?"

"..." Không nói gì. Biểu hiện cho cái gì? Chẳng lẽ là Trình Khải thích cô? Nhưng cô thường hại hắn lâm vào "tai nạn thấy máu", như thế hắn cũng không sợ sao?

Biết rõ bạn mình không phải kẻ ngốc, Tôn Mạn mạn cười chọc ghẹo. "Dục Phương, tuy mình chưa gặp Trình Khải nhưng nghe nói anh ta là một con cá lớn không tồi đâu. Nếu cậu có tình ý thì đừng bỏ qua, câu về nhà rồi muốn kho hay hấp gì cũng được!"

"Cái gì mà kho, mà chưng, cậu cho rằng đang bày tiệc sao!" Vừa bực mình vừa tức cười, nhưng hai gò má mềm mại lại không thể khống chế mà hơi nóng lên.

"Ai da! Mình chỉ đưa ra đề nghị thành thật nhất mà... Á... Cậu làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi..."

Đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ của bạn mình từ bên kia truyền đến, hình như là có người xông vào cướp điện thoại của cô, Giang Dục Phương ngẩn ra, sau đó sốt ruột mà la lớn...

"Mạn Mạn? Mạn Mạn? Có người xông vào nhà cậu sao? Mình lập tức bao cảnh sát cứu cậu..."

"Báo cái đầu chị!" Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp của đàn ông thông qua điện thoại biểu thị vẻ tràn đầy bực bội của mình. Trong tiếng lo lắng giận dữ muốn anh ta câm miệng của cô gái bên cạnh, anh ta vẫn cố nói hết những lời mình muốn nói: "Mình chị nửa đêm không muốn ngủ thì thôi đi, cũng đừng đến quấy rầy người khác trên giường ân ái."

"Áaaa... Tên tiểu nhân này, rõ ràng đã cam đoan không cho Dục phương biết rồi mà..."

Rè rè rèeee....

Tiếng hét giận dữ đầu bên kia bỗng nhiên bị cắt đứt bằng tiếng rè rè, Giang Dục Phương ở trong phòng mình há hốc mồm...

Không phải chứ? Vừa rồi... giọng nói nam tính vừa rồi chính là giọng nói mà cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, quen đến nỗi không thể quen hơn của thằng em Quái già!

Woa woa... Khi nào thì thằng em mình chạy đến Đài Bắc, hơn nữa còn "xâm nhập" vào khuê phòng của bạn mình?!

Hừ! Thảo nào gần đây Mạn Mạn rất ít đến tìm cô, thì ra là cùng ăn cùng ngủ với thằng em Quái già!

Có chút kinh ngạc vì bạn và em mình đã tiến triển đến mức này, nhưng vì đã nhận được cảnh cáo nên dù có tò mò đi nữa thì Giang Dục Phương cũng biết thẹn thùng mà không gọi lại để quấy rầy người ta "lên giường ân ái". Lúc này chỉ có thể vuốt mũi rồi ngã người lên giường, ngẩn người mà nghĩ lại những câu nói của bạn mình vừa rồi. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hình ảnh bị ăn đậu hũ lúc chiều lại hiện lên trong đầu...

"Á..." Thét lên rồi vùi mình vào trong chăn, dường như còn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khi môi chạm môi, cô xấu hổ đến đỏ cả người, chỉ cảm thấy mặt nóng mà tim cũng nóng lên...

Ô hô... Tại sao cô lại xấu hổ như vậy? Ngày mai làm sao đối mặt với cái tên hôn trộm đáng ghét đó đây? Thật là phiền não!

Bởi vì người nào đó trằn trọc khó ngủ cả đêm nhưng vẫn không biết nên làm sao để đối mặt với tên hôn trộm xui xẻo kia cho nên đã quyết định tiếp tục ở nhà nghĩ cho rõ ràng.

"Xin nghỉ?" Biết cô không đi làm, Trình Khải trợn mắt kêu lên.

"Cô ấy nói trong điện thoại như vậy đó!" Nhún vai, Khâu Thiệu Thần chỉ chuyển lại lời nhắn.

"Tại sao chứ?" Hét lên mà hỏi.

"Cô ấy nói là bị cảm!" Đợt cảm này tới cũng thật bất ngờ! Khâu Thiệu Thần cảm thấy rất đáng nghi, lập tức không nhịn được mà nheo mắt, nghi ngờ mà quan sát cái tên xui xẻo đang rất không vui nào đó.

Bị cảm? Chết tiệt! Chắc chắn là cô gái kia đang muốn giả chết mà tránh mặt hắn.

Hậm hực nghĩ, Trình Khải buồn bực, nhưng càng bực hơn là hắn bị mọi người bao vây tra tấn tập thể.

"Lão đại, cậu thành thật khai mau, có phải ngày hôm qua nhân lúc bọn mình không có ở đây mà giơ móng vuốt với Dục Phương không?" Lâm Viên Quân cười gian trá mà ép hỏi.

A ha, hôm qua, khi trở về thì lão đại không có trong văn phòng nhưng lại có một cô gái đỏ mặt bất thường, còn thường hay phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Nhưng khi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại đánh chết cũng không khai, thật là làm cho người ta không thể không nghi ngờ.

Bị một câu chọc trúng "chuyện xấu", da mặt Trình Khải lập tức phình lên như gan heo, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Á à..." Phát ra một tràng tiếng kêu ma quái, Từ Thiếu Nguyên hưng phấn mà truy hỏi: "Lão đại, rốt cuộc cậu có tìm hiểu cô ấy chút nào chưa?"

"Xem ra là có rồi!" Không cần hắn trả lời, Vương Nghị Đình lập tức đưa ra nhận định: "Hơn nữa đại khái là tìm hiểu không thành công cho lắm."

"Liên quan gì tới các cậu!" Xấu hổ mà hét lên, mặt Trình Khải càng thêm hồng.

Thấy bộ dạng "giấu đầu lòi đuôi" của hắn, bọn đàn ông vô lương tâm kia lập tức tuôn ra một tràng cười điên cuồng, đồng thời cũng hết sức hối hận vì không được tận mặt chứng kiến "tình hình thực tế" chiều hôm qua, chỉ đành phỏng đoán rằng có khả năng hắn đã làm hỏng việc, nếu không thì hôm nay cái người bị tìm hiểu kia cũng sẽ không đột nhiên "bị cảm" mà không đi làm.

"Rất vui khi được nói chuyện..." Trong tiếng cười, tiếng bắt chước lời thoại quảng cáo của một loại thuốc bổ gan đột nhiên vang lên.

"Nhưng cũng rất thật lòng..." Rất ăn ý, liền có người tiếp tục.

"Giới thiệu với bạn chỗ tìm hiểu..." Phản ứng rất nhanh mà lập tức sửa lời thoại.

"Dục Phương là hy vọng cưới xin của bạn!" Khôi hài mà kết thúc.

Mấy tên này... Rốt cuộc trong đầu chứa những lời châm biếm chết người gì chứ?

Bị mấy tên kia anh một câu, tôi một câu trêu chọc tới không có lời nào để nói, Trình Khải bắt đầu nghi ngờ chỉ số IQ của mấy tên đồng nghiệp này, sau đó quê quá hóa điên mà đuổi người...

"Các cậu rảnh quá rồi phải không? Đến lúc làm việc rồi, cút!" Nói xong, trong tiếng cười trêu chọc, đạp cho mỗi người một đạp trở về vị trí công tác, chính hắn cũng ngồi trước bàn làm việc tiếp tục phiền muộn.

Đáng ghét! Cô gái kia muốn giả chết, hắn liền kéo cô ra cho sống sờ sờ.

...................................

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..."

11 giờ trưa, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng chuông giục giã, làm cho cô gái đêm qua bị mất ngủ nên giờ vẫn vùi vào giường ngủ mê mệt bỗng giật mình tỉnh giấc.

"Lạ thật! Sẽ là ai chứ?" Cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại, Giang Dục Phương mơ mơ màng màng mà nghĩ không ra sẽ là ai tìm cô vào giờ này, vốn định mặc kệ nhưng...

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Rất rõ ràng, người bên ngoài không có dấu hiệu muốn bỏ qua, hơn nữa nhấn chuông càng gấp gáp...

Mẹ nó... vẫn chưa từ bỏ ý định sao!

Bị làm ồn không chịu nổi, rốt cuộc cô cũng đấu tranh dữ dội mà từ trong chăn bò xuống giường, chân nam đá chân chiêu mà đi đến trước cửa, đến gần mắt điện tử nhìn ra ngoài...

"Á... Sao lại là anh ta?" Khi khuôn mặt của người ngoài cửa đập vào mắt thì Giang Dục Phương kình hoàng mà hét lên, ý thức mơ màng giống như bị một chậu nước lạnh xối cho tỉnh lại, mấy con sâu ngủ chạy đâu mất tiêu trong nháy mắt, chỉ có thể ôm đầu đi lòng vòng bên trong.

"Sao tự nhiên anh ta lại chạy đến đây? Sao tự nhiên lại chạy đến..." Vẫn đang hét lên.

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Giống như là thúc giục, tiếng chuông cửa không hề ngừng nghỉ.

"Chờ chút... chờ một chút! Em mở cửa liền, chờ chút..." Nghĩ đến trên người mình còn mặc áo ngủ, cô vừa kêu lên vừa vội vã thay quần áo ở nhà, sau đó lại quơ lấy lược chải đại lên cái đầu như tổ chim vài cái, trong ba phút đã hoàn thành tất cả những công tác chuẩn bị một cách rất thần kỳ.

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Tên đàn ông bên ngoài thật không biết tốt xấu, vẫn nhấn chuông không dứt.

"Đừng làm ồn nữa!" Bực bội gắt lên, Giang Dục Phương nhanh chóng mở cửa liền thấy hắn trừng mắt đứng ở cửa như hung thần, dọa cô tự nhiên hết hơi, không có chút khí phách mà lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì?"

"Sao lâu vậy mới mở cửa, bên trong có giấu đàn ông sao?" Vẻ mặt không lương thiện, đôi mắt sắc bén của Trình Khải quét thẳng vào trong phòng.

"Giấu đàn ông gì chứ?" Bị hỏi đến đỏ mặt, cô tức giận mắng: "Tự nhiên anh chạy đến đây, cũng không nói trước một tiếng, lẽ nào em không cần thời gian thay đồ rửa mặt sao?"

"Cái gì mà tự nhiên? Anh là có lí do đàng hoàng! Nhân viên đột nhiên bỏ việc, lẽ nào anh không cần đến xem xem đã xảy ra chuyện gì sao?" Vẻ mặt rất hợp tình hợp lí, Trình Khải liếc nhìn gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô, không nén được mà nheo mắt hỏi một cách nghi ngờ: "Em còn đang ngủ?"

Cô gái này cũng thật tốt số!

"Bị anh đánh thức rồi!" Bị mất ngủ cả đêm, khó khắn lắm mới ngủ được nhưng lại bị đánh thức, cơn tức của Giang Dục Phương rất lớn.

Coi lời lên án như gió thoảng ngoài tai, Trình Khải chống nạnh, trợn mắt nhìn cô. "Em còn muốn anh đứng ngoài cửa bao lâu nữa? Có hiểu đạo đãi khách không hả?"

Trải qua sự nhắc nhở của hắn, lúc này Giang Dục Phương mới nhớ ra hai người vẫn đang đứng ngoài cửa đấu võ mồm, sau đó không khỏi cười xấu hổ, vội vã nghiêng người để hắn vào nhà, hoàn toàn quên mất tối qua mình vẫn đang phiền não làm sao đối mặt với hắn, động tác của hai người rất tự nhiên.

"Anh tự tìm chỗ ngồi đi, em đi đánh răng rửa mặt." Ném lại một câu, cô vội vội vàng vàng chui vào nhà tắm rửa mặt chải đầu.

Thấy bóng cô biến mất trong nhà tắm, Trình Khải không vội vã ngồi xuống, trái lại nhìn quanh một vòng đánh giá cách bài trí xung quanh, sau khi xác định không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có đàn ông ở lại mới hài lòng gật đầu, cuối cùng kéo ghế ra ngồi đợi.

10 phút sau, khi Giang Dục Phương tươi tỉnh từ trong nhà tắm bước ra thì Trình Khải nhanh chóng đứng dậy, kéo cô đi ra cửa.

"Ê?" Kinh nhạc mà kêu lên, cô bị kéo nên hét lớn: "Anh muốn lôi em đi đâu? Bắt cóc aaa..."

"Bắt cóc cái đầu em!" Tức giận mà liếc cô một cái, Trình Khải cười mắng: "Bắt cóc em thì có thể đổi được bao nhiêu tiền? Đi ăn cơm!"

Ăn cơm?

Vội vàng nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã sắp 12 giờ rồi, Giang Dục Phương chỉ có thể nghe lời mà quơ lấy túi xách, mặc cho hắn lôi cô ra khỏi phòng.

"Muốn ăn gì?" Đi trên vỉa hè, Trình Khải nở nụ cười anh tuấn mà hỏi.

Hả... Cái tên này đột nhiên cười rạng rỡ thế để làm gì?

Suýt nữa là bị nụ cười như ánh dương ấy làm mù mắt, Giang Dục Phương có chút thất thần mà nhìn hắn, không biết tại sao, đột nhiên trở nên thẹn thùng. "Gì, gì cũng được!"

"Không có bán gì cũng được!" Nhìn nghiêng mà trêu ghẹo cô, phát hiện đôi má cô hơi hồng, làm cho lòng người cảm thấy nao nao.

Trời ạ! Cô mà cứ đáng yêu như thế nữa thì khó mà bảo đảm không kích thích thú tính của hắn, giữa ban ngày ban mặt sẽ "dán Salonpas" tiếp.

"Anh thật lôi thôi!" Biết hắn cố ý chọc mình, Giang Dục Phương nở nụ cười, "ngọc nữ thần chưởng" cũng không khách khí mà đánh lên người hắn.

Nghe một tiếng "bốp" đập vào da thịt, Trình Khải nghiến răng chịu đựng mà kháng nghị. "Này! Em có thể ra tay tàn nhẫn chút nữa đó!"

Nghe thế, mắt cô lóe lên, cười hừ một tiếng. "Đời này em chưa từng nghe thấy yêu cầu kì lạ như vậy, nhưng em có thể thỏa mãn anh!" Nói xong, "ngọc nữ thần chưởng" lại tung ra.

"Ê! Em đánh nữa thật sao?" Trố mắt mà nhìn, thấy cô định vận công tung chưởng, cuối cùng Trình Khải không nhịn được nữa mà quay người bỏ chạy.

"Hừ... Có ngon thì đừng chạy!" Cười và nhanh chóng đuổi theo.

"Woa... Đây là Kill Bill phiên bản Đài Loan sao..."

"Đúng! Nó có tên là Truy sát Trình Khải..."

Thoáng chốc, một đôi nam nữ đang trong tình trạng ám muội bắt đầu truy đuổi nhau ầm ĩ trên vỉa hè. Tiếng cười, tiếng tranh cãi bay trong gió, tình cảnh ngọt ngào giống như một vở kịch tình yêu lãng mạn, nhất là phía xa xa còn có còn có hai ba cánh chim đang chao liệng giữa trời...

Bộp!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một "món quà từ trên trời" hoàn chỉnh được tặng tới đỉnh đầu của Giang Dục Phương.

Không ~~ phải ~~ chứ~~

Trong nháy mắt cứng đờ như tượng đá, khi ý thức được mình lại bị "đánh bom tạc đạn", mặt cô biến thành màu xanh, không dám tin mình lại xui đến thế này! (n lần rùi, có gì mà không tin = =)

"Sao thế?" Không nghe thấy tiếng đuổi theo, Trình Khải lấy làm lạ mà quay đầu hỏi, nhìn thấy sắc mặt cô ảm đạm mà đứng yên bất động thì lập tức quay trở lại. Nhưng khi đến trước mặt cô thì rốt cuộc hắn đã hiểu!

"Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng là bầu trời rộng lớn như thế, tại sao lần nào cũng phải bay qua đầu của em? Bay qua đầu của em thì thôi đi, tại sao còn phải cho em "trúng thưởng" nữa? Em cứ phải xui đến thế sao?" Nắm lấy hắn mà bi phẫn khóc lóc kể lể, Giang Dục Phương cực kỳ ai oán.

Hu hu... Chẳng qua chỉ nhất thời không chú ý có chim bay đến, không có làm công tác dự phòng mà thôi thì lập tức liền bị tập kích, đây là vận xui gì chứ?

"Xui xẻo là không có nói lí được. Anh hoàn toàn hiểu được sự đau khổ của em..." Hoàn toàn có thể cảm nhận được sự uất ức cùng cam chịu của cô, Trình Khải chỉ có thể nén cười mà vỗ vỗ vai cô, biểu thị sự an ủi.

"Anh cũng rất xui xẻo, tại sao chỉ có mình em trúng thưởng? Không công bằng!" Đồng thời với việc giận cá chém thớt, cô nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi xách được trang bị đầy đủ ra, kinh nghiệm hết sức phong phú rồi.

"Em là xui trong những việc nho nhỏ bình thường, anh xui là có tai nạn thấy máu, không thể so sánh được!" Nén cười mà tiếp lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi "món quà" cho cô.

Tự động cúi đầu để hắn tiện làm việc, Giang Dục Phương càng nghĩ càng tức, nhất thời bất bình căm phẫn mà mắng lên: "Tại sao? Chúng ta sinh trúng giờ xui xẻo sao mà ông trời cứ phải trêu đùa chúng ta như vậy? Nếu như có mười người xui xẻo kiệt xuất, chắc chắn chúng ta sẽ trúng cử!"

Sinh vào giờ xui xẻo?

Bị cách nói hết sức sáng tạo của cô chọc làm cho phát ra tiếng cười nhẹ, Trình Khải không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng lau đi vật ô uế trên mái tóc mềm của cô.

Đang cúi đầu, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ từ lọt vào tai mình, cảm nhận được cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của hắn, không biết tại sao Giang Dục Phương bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, nhất thời hai má trở nên nóng đỏ không thể kìm chế...

"Trình Khải..." Ánh mắt rũ xuống nhìn mũi giày của hắn, cô nhỏ giọng gọi.

"Hả?" Chuyên tâm lau sạch, thuận miệng mà đáp.

"Anh... sao hôm qua anh lại hôn người ta?" Mặc dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn ngập ngừng hỏi ra, nhất định phải giải quyết nghi vấn trong lòng mới được.

"Ừhm..." không ngờ tới đột nhiên cô lại "nói vào trọng điểm", lần này đổi lại là Trình Khải đỏ mặt, cũng trở nên lắp bắp. "Bởi vì... bởi vì..."

Trời ạ! Bởi vì cả nửa ngày mà sao vẫn không thể nói ra được? Trình Khải, mày là thằng đàn ông vô dụng, tao khinh bỉ mày!

"Bởi vì cái gì?" Cúi mặt càu nhàu, chờ hắn trả lời.

Không có lập tức trả lời, hắn tỉ mỉ lau sạch phân chim trên đầu cô xong mới hít một hơi thật sâu, nhìn cô mà thổ lộ. "Bởi vì anh thích em, muốn tìm hiểu em, em thấy sao?" Nói xong, nín thở, hồi hộp mà chờ cô trả lời.

Hắn... quả nhiên là có ý này!

Nhớ tới lời trêu chọc trong điện thoại của bạn mình tối qua, hôm nay lại chứng thực là hắn có ý tứ với mình, Giang Dục Phương vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, trong ngực đập thình thịch như có chú nai con đang chạy, hoàn toàn mất đi khả năng biểu đạt, trong nhất thời không nói nên lời.

Hả? Cư nhiên không trả lời?

Cả nửa ngày mà không nghe câu trả lời, Trình Khải trở nên căng thẳng, sau đó không nói gì mà nhanh chóng đưa tay nâng gương mặt đang sắp cúi tời sát đất lên. Nhưng khi nhìn thấy vẻ thẹn thùng đỏ mặt như say rượu thì hắn không khỏi ngẩn ngơ, chỉ có thể ngây người ra nhìn gương mặt e thẹn đáng yêu trước mắt.

"Anh, anh nhìn cái gì chứ?" Thẹn quá mà quát lên, mặt càng thêm đỏ bừng, xinh đẹp như áng mây ngũ sắc rực rỡ nhất phía trời xa.

"Em còn chưa trả lời anh!" Đột nhiên hoàn hồn, Trình Khải đỏ mặt mà nhắc nhở một cách ai oán.

Ngơ ngẩn mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Giang Dục Phương không khỏi nhớ tới lời nói đùa nửa thật nửa giả của bạn mình...

Anh ta là một con cá không tồi, nếu cậu có ý thì đừng bỏ qua...

Nếu... nếu cảm thấy con người hắn rất tốt, lúc ở chung rất vui vẻ, thích đấu võ mồm ầm ĩ với hắn, nhìn thấy hắn thì mặt vừa đỏ vừa nóng, tim đập hỗn loạn... những cảm giác kỳ quái đó chứng tỏ là có ý, vậy thì cô nghĩ...

Cô thật có ý với hắn.

Nghĩ đến đây, cô đã hiểu được lòng mình, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp tươi tắn, đang muốn mở miệng trả lời...

"Em..."

Reng reng reng... reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt lời cô muốn nói, cũng khiến cho Trình Khải đang tràn đầy hi vọng trở nên xanh mặt.

Gì chứ! Tại sao cứ phải gọi điện thoại đến ngay giờ khắc quan trọng này?

Hung thủ là ai? Đi chết đi!

"A... điện thoại của em!" Sự chú ý đột nhiên bị di chuyển, Giang Dục Phương vội vã lục lấy điện thoại từ trong túi ra nghe: "Alô... A, chủ tịch Dư!"

Vừa nghe thấy ba chữ "chủ tịch Dư", tai Trình Khải lập tức nhọn lên.

"Dạ... dạ... hả... bây giờ?" Quay đầu liếc nhìn tên đàn ông đang phùng mang trợn má bên cạnh, cô có chút xấu hổ. "Nhưng, nhưng mà... được, tạm biệt!"

Thấy cô nói xong và gập điện thoại lại, Trình Khải lập tức có vẻ mặt không hiền lành là bước lên ép hỏi: "Cái ông chủ tịch Dư ấy gọi cho em làm gì?"

"Hả..." Rất dè dặt mà cười, Giang Dục Phương thành thật khai ra. "Mời em ăn cơm."

"Ăm cơm?" Nheo mắt lại, nhớ tới chủ tịch Dư từng nói sẽ bảo con trai mời cơm tạ tội, không ngờ đến nhanh như vậy, Trình Khải tràn đầy khó chịu. "Em nhận lời rồi?"

"Nhận, nhận lời rồi!" Cô muốn sớm giải quyết chuyện của Dụ Á một chút, nhưng đối mặt với sự chất vấn của hắn thì lại cảm thấy chột dạ.

"Khi nào?" Hung hăng tra hỏi.

"Bây, bây giờ!" Rụt cổ lại, chuẩn bị chịu oanh tạc. Ô hô... cũng không phải cô cố ý cho hắn leo cây, chỉ là muốn giải quyết chuyện phiền phức sớm một chút.

Nhưng rất bất ngờ, Trình Khải nghe thế lại không có giận dữ phản đối, ngược lại còn cười lạnh. "Rất tốt! Có người muốn mời chúng ta ăn cơm, không thể không đi. Đi thôi!" Lời vừa nói ra, liền kéo cô đi ngay.

"Người ta chỉ mời mình em thôi!" Cô há hốc mồm, vội vàng giải thích.

"Mặc kệ, dù sao anh đi chắc rồi!"

Này! Đây là anh đang ép người ta mời..."

"Đây không gọi là ép buộc mà là nể mặt anh ta..."

Trên vỉa hè, tiếng tranh cãi không ngừng. Cô gái vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn không chống lại được sức mạnh của chàng trai nên một mạch bị kéo đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét